Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 22: Lén xuất cung

Mấy ngày nay Tống Dật rất thường xuyên lui tới tìm gặp Doãn Y Thần, mỗi lần hắn ta đến đều sẽ mang rất nhiều thứ trong dân gian đến cho nàng chơi. Khi thì mang một cái trống con, khi lại mang một con diều đủ màu sắc sặc sỡ hết như tính cách hắn tới cùng nàng thả diều ở Ngự hoa viên, thậm chí có lần hắn còn rủ nàng cùng lén trốn khỏi cung đi ra ngoài chơi.

Ban đầu nàng còn e dè nhưng sau một thời gian tiếp xúc, nàng thấy hắn thật sự là một người tốt, tính tình hào sảng. Hôm nay hắn lại rủ nàng đến Xuân Phong Lâu tìm thú vui.

Nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp eo thon khiến Doãn Y Thần vô cùng thích thú, nàng cùng các tỷ ấy chơi bịt mắt bắt bướm, còn Tống Dật ngồi uống rượu thưởng đàn cùng hoa khôi.

Các tỷ tỷ thấy nàng đáng yêu nên cũng rất thích chơi cùng nàng, so với đám nam nhân thô lỗ thì chơi đùa cùng tiểu muội muội nhỏ xinh này còn vui hơn. Các tỷ ấy liên mồm gọi nàng tới bắt mấy tỷ ấy đi.

Trong lúc đang hăng say thì mọi tiếng cười đùa chợt im bặt. Doãn Y Thần vồ lấy được một người, nàng hào hứng reo lên:

“Dật ca ca, muội bắt được một vị tỷ tỷ rồi nè!”

Nhưng cảm giác hình như không đúng lắm, sao đột nhiên nàng thấy lạnh gáy vậy…

Cảm thấy có gì đó không ổn, nàng vội vàng tháo bịt mắt xuống. Thì… nàng cũng bị dọa sợ không kém gì Tống Dật.

Trước mặt nàng không phải vị tỷ tỷ da trắng chân dài mà chính là Tống Viễn, hơn nữa sắc mặt hắn cực kỳ không tốt. Khuôn mặt hắn tối sầm như cơn dông sắp sửa kéo đến, hắn nghiến răng gằn từng chữ:

“Tống! Dật! Ngươi hay lắm! Những lần khác ta không nói! Vậy mà ngươi còn dám dẫn muội ấy tới đây!”

Vừa thượng triều xong hắn đã vội vã đến Linh Châu điện thăm cục bông mềm, nhưng đến nơi lại hay tin Tống Dật đã lén đưa nàng xuất cung chơi, không những vậy còn đưa đến Xuân Phong Lâu!

Tống Dật sợ thật rồi, hắn ta nhanh chóng cho giải tán cuộc vui sau đó quỳ sụp xuống khóc lóc thảm thiết: “A hu hu đệ sai rồi… xin huynh tha cho đệ đi mà! Lần sau đệ không dám nữa… xin huynh đừng cắt tiền của đệ!”

Doãn Y Thần cũng vội quỳ xuống nhận tội cùng Tống Dật thì được Tống Viễn đỡ lấy. Giọng hắn vẫn lạnh như băng: “Sao muội phải quỳ?”

Doãn Y Thần ấp úng không biết giải thích thế nào cho phải.

Về đến cung, hai kẻ tội đồ Doãn Y Thần và Tống Dật hai mắt rưng rưng nhìn Tống Viễn. Lần này thật sự toi rồi.

Tống Viễn hít sâu một hơi bắt đầu bài ca của các vị phụ huynh có con trốn đi chơi: “Hai người cũng thật to gan! Có biết ở ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không mà còn ra ngoài chơi, đã vậy còn không mang theo hộ vệ.”

Tống Dật đáng thương nói: “Đệ không mang theo hộ vệ nhưng đệ có mang theo ngân lượng!”

Doãn Y Thần cũng yếu ớt nói: “Bọn muội chỉ đi chơi một chút thôi mà… hơn nữa bọn muội cũng không xảy ra chuyện gì.”

Tống Viễn suýt bị hai người này chọc cho tức chết, hắn gầm lên: “Tống Dật, có phải ngày thường ta quá dung túng cho đệ nên đệ không coi ta ra gì đúng không? Hai người một người là thân vương một người là quận chúa lại trốn đến thanh lâu chơi thì còn ra thể thống gì!”

Hắn nói tiếp: “Y nhi còn nhỏ, sao có thể đến những nơi phong trần như vậy! Y nhi cũng đến lúc phải đi học rồi, ngày mai đệ và Y nhi cùng đến học đường học đi. Coi như trừng phạt hai người tội dám tự ý xuất cung.”

Tống Dật nghe thế thì ngơ ngác: “Đệ á? Đệ lớn từng này còn phải đi học cơ á! Huynh quá đáng vừa thôi!”

Tống Viễn cười lạnh: “Sao nào? Không phục?”

Tống Dật tức mà không làm được gì, đành ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng, mai đệ sẽ dậy sớm đi học cho huynh vừa lòng!”

Doãn Y Thần: Trừng phạt người khác bằng cách bắt người khác đi học, bạo quân gì mà dưỡng thê vậy!