Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 20: Bảo Châu quận chúa

Nam nhân đó ngượng ngùng gãi đầu ấp a ấp úng không biết nên nói gì, vừa hay lại liếc mắt thấy Doãn Y Thần đang đứng sau lưng Tống Viễn nên nhanh chóng đánh trống lảng:

“Ha ha, tình huynh đệ của chúng ta sao có thể dùng vài… trăm lượng vàng để cân đo đong đếm được chứ. Ấy da, cô bé này là ai vậy?”

Chưa để Tống Viễn kịp trả lời, hắn ta lại tiếp tục nói liên thanh: “Nhìn trắng trắng tròn tròn, cũng đáng yêu đấy chứ.”

“Chẳng lẽ đây là con rơi của huynh mới vừa nhận về…” Hắn ta dùng ánh mắt xảo quyệt nhìn Tống Viễn, quả không hổ danh hoàng đế ca ca, chưa gì đã có con gái lớn đến vậy rồi!

Doãn Y Thần nghe hắn ta khua môi múa mép thì trợn tròn mắt, người này không sợ bạo quân à?

Tống Viễn mất kiên nhẫn gõ một cái vào đầu hắn, hắng giọng nói: “Trong lúc vi hành ta không may bị thương, là muội ấy đã cứu ta.”

Nam nhân đó lại hào hứng nói: “Ồ? Vậy huynh tính báo đáp muội ấy bằng gì đây? Chẳng lẽ… muốn lấy thân báo đáp sao?”

Tống Viễn lườm hắn ta một cái, tên nhóc này vẫn luôn thích chọc hắn nổi điên như vậy! Hắn lạnh lùng nói: “Ta thấy đệ làm vương gia nhàn rỗi quá rồi nhỉ?”

Lúc này nam nhân đó mới giả bộ sợ hãi rụt cổ xua xua tay: “Đệ không dám nữa mà…”

Thấy cuối cùng nam nhân đó cũng chịu im lặng, Tống Viễn mới bình thản nói: “Y nhi đã có công cứu ta, nên ta muốn sắc phong muội ấy làm Bảo Châu quận chúa, nuôi dưỡng trong cung.”

Doãn Y Thần: …

Nam nhân đó: Thật không ngờ hoàng đế ca ca cũng có lúc tốt tính như vậy.

Doãn Y Thần kinh ngạc tưởng mình nghe nhầm, trời ạ, không ngờ hắn lại muốn phong nàng làm quận chúa, không những vậy còn trực tiếp nuôi dưỡng trong cung! Nàng lo lắng kéo góc áo hắn: “Tiểu… Hoàng thượng, như vậy không ổn đâu. Chắc chắn sẽ bị triều thần phản đối cho mà xem.”

Hắn mỉm cười xoa đầu nàng trấn an: “Muội không cần lo, mấy lão già đó không quản được ta đâu.”

Nam nhân đó nghĩ lát còn phải “mượn” chút tiền của Tống Viễn nên lập tức phụ họa theo: “Đúng đó, hoàng đế ca ca đỉnh nóc kịch trần, mấy lão già khú đế đó sao làm lại huynh chứ.”

Doãn Y Thần nép vào lòng Tống Viễn, tò mò hỏi: “Hoàng thượng, người này là ai vậy ạ?”

Nam nhân kia lại thấy ngứa mồm, tiếp tục ba hoa chích chòe: “Xin chào muội muội xinh đẹp, ta chính là Vinh thân vương đẹp trai ngời ngời, thông minh tuyệt đỉnh!”

Doãn Y Thần: … Nhìn có vẻ không được thông minh như ngài nói lắm.

Nàng cẩn thận đánh giá Vinh thân vương Tống Dật, khuôn mặt trắng bóc, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong veo, dáng người cao gầy, quả thật rất đẹp, mỗi tội hơi mát mát…

Kiếp trước nàng từng nghe kể về vị Vinh thân vương này, hắn ta là con của Diêu quý phi, người muội muội kết nghĩa của hoàng hậu đương triều cũng tức là mẫu thân của Tống Viễn. Tống Viễn và Tống Dật từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hai thân mẫu cũng có mối quan hệ tốt nên vô cùng thân thiết. Dù sau này Tống Viễn lên ngôi trở thành bạo quân vẫn vô cùng dung túng Tống Dật. Mà Tống Dật tâm tư lại đơn thuần nên cũng không tạo được uy hϊếp đối với Tống Viễn.

Tống Viễn thấy thái giám tổng quản đến bẩm báo liền dắt tay Doãn Y Thần rời đi, bỏ lại Vinh thân vương hớt hải chạy theo sau.

Hắn thần bí nói: “Để ta đưa muội đến một nơi.”