"Ngươi biết ta?" Tống Viễn lại hỏi.
"Không biết." Nội tâm Doãn Y Thần: bà cố nội ngươi, sao ta biết ngươi là ai!
"Tại sao còn cứu ta?" Hắn hỏi tiếp.
"Cứu người còn cần lí do sao?" Mặt Doãn Y Thần đầy dấu hỏi chấm.
Tống Viễn không đáp. Từ nhỏ hắn đã sống trong thâm cung, những kẻ đối tốt với hắn đều vì mục đích cá nhân cả, những người luôn miệng nói yêu hắn thực chất lại căm ghét hắn tới tận xương tủy. Tất cả những lời chửi rủa, mong hắn chết, hắn đều biết, chỉ là hắn không quan tâm, hắn muốn gϊếŧ ai là gϊếŧ, cần gì nhìn sắc mặt người khác. Nhưng cô bé trước mắt có lẽ do tuổi còn nhỏ nên tâm tính lương thiện, chưa bị tha hóa.
Hắn nhìn Doãn Y Thần một lượt, từ trên xuống dưới. Trước mắt hắn là một cô bé trạc 4, 5 tuổi, tóc thắt bím gọn gàng. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng, đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng chúm chím, cái mũi nhỏ nhắn. Tuy cô bé chỉ mặc một bộ đồ rách nát nhưng vẫn không thể che đi khí chất cao quý của cô. Hắn đoán chắc cô bé là con nhà phú thương, vì gia đình gặp biến cố nên mới lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hắn còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng "ùng ục", Doãn Y Thần xấu hổ đưa tay xoa bụng, quả thực nàng vẫn chưa được ăn gì.
"Đói sao?" Tống Viễn nhíu mày.
"Ừm, rất đói." Doãn Y Thần muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, sao có thể kêu đói ở trước mặt người ngoài chứ!
Tống Viễn thấy cô bé quá đáng thương nên quyết định: "Đi, ta dẫn ngươi đi tìm đồ ăn."
"Lỡ đám người đang truy sát tóm được ngươi thì sao?" Doãn Y Thần không khỏi lo lắng.
Hắn gõ nhẹ lên mũi nàng, nói đùa: "Nếu ta bị đám người đó đuổi gϊếŧ thì ngươi sẽ làm gì?"
"Đương nhiên là chạy rồi." Nàng không thèm suy nghĩ mà đáp luôn. Dù sao cũng có quen biết gì nhau đâu, lỡ có biến thì nàng sẽ bỏ hắn chạy lấy người. Nàng còn phải báo thù nữa!
Trên phố tấp nập người qua đường. Có rất nhiều sạp đồ ăn thoang thoảng mùi thơm. Doãn Y Thần nhịn đói đã lâu nên nước miếng chảy ròng ròng. Ngay cả Tống Lâm cũng không nhịn được mà hít vài cái.
Đi tới trước một quầy bán bánh bao, Doãn Y Thần bị mùi thơm của bánh bao thịt hấp dẫn không nỡ rời đi. Hắn thấy ánh mắt thèm thuồng của nàng thì mỉm cười dịu dàng: "Ông chủ, lấy cho ta bốn cái bánh bao nhân thịt."
Ông chủ nhìn một lượt hai người họ từ trên xuống dưới, thấy Doãn Y Thần và Tống Viễn đều ăn mặc rách rưới lập tức tỏ thái độ: "Các ngươi có tiền sao?"
Nghe ông chủ hỏi, Doãn Y Thần mong chờ nhìn Tống Lâm. Nhưng… hình như hắn cũng không có tiền.
"Không có." Hắn thủng thẳng đáp.
"Không có thì mau lượn đi, đừng cản trở ta buôn bán." Ông chủ không khách khí mà đuổi cả hai đi. Không những vậy ông ta còn chửi với theo: "Mới sáng sớm đã gặp phải cô hồn."
Doãn Y Thần suýt thì bật khóc, nhìn hắn cũng không đến nỗi nào, sao lại không có tiền chứ? Đã vậy còn đòi mua bốn cái bánh bao, người ta chưa đập cho nhừ tử đã may lắm rồi.
Bụng Doãn Y Thần lại réo lên, thật sự rất đói, nàng sắp đói đến ngất rồi.
Cả đoạn đường Tống Viễn vẫn luôn nắm tay nàng, tới khi về đến nhà bỏ hoang mới buông tay.
"Ngươi ở yên đây, đừng đi đâu. Ta đi kiếm chút thức ăn." Hắn nói xong thì nhanh chân bỏ đi, nếu không nhanh sợ bé con này sẽ xỉu mất. Hắn còn chịu được, nhưng bé con đã nguy cấp lắm rồi.