Cố Chấp Yêu Người

Chương 32

- Thì tỏ rõ vẻ hụt hẫng chứ sao.

Bị cái Nga nói trúng tim đen nhưng tôi vẫn cãi:

- Điên, sao tao phải hụt hẫng.

- Lại còn cãi, không thấy ông Vũ bước vào sắc mặt mày chẳng khác rõ ràng. Mà cái ông này dạo này làm cái quái gì mà không thấy đến đây nhỉ? Dạo trước cũng có một thời gian đột nhiên mất tích như vậy. Người gì mà thoắt ẩn thoắt hiện như ma ấy.

- Kệ người ta, có liên quan gì đến mình đâu.

Cái Nga nhìn tôi như kiểu biết tỏng suy nghĩ của tôi rồi nên cũng không buồn tranh cãi nữa mà chỉ tủm tỉm cười. Buổi tối hôm ấy chúng tôi phải làm đến 1 giờ sáng mới được về nên sáng hôm sau tôi đi đến công ty trong tình trạng vô cùng uể oải. Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Trường đi vào thông báo:

- Tôi đã đưa tất cả các bản thiết kế của mọi người cho giám đốc xem. Giám đốc đã chọn ra 3 bản thiết kế mà giám đốc ưng ý nhất, đó là của Phương, Tuấn và An. Đặc biệt giám đốc đánh giá rất cao bản thiết kế của An.

Nói đến đây Trường ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn tôi, nói tiếp:

- An, hôm nay em đi gặp bên khách sạn Cao Minh Vũ cùng anh nhé.

Tôi lúng túng hỏi lại:

- Để chị Phương hoặc anh Tuấn đi được không anh? Em...

- Giám đốc đặt rất nhiều kỳ vọng vào thiết kế của em. Với cậu Tuấn và Phương hôm nay đều bận rồi.

Mọi người trong phòng nghe thế đều đồng loạt nói:

- Em đi đi An. Mọi người thấy em đi là hợp lý nhất, em vừa có ngoại hình, trình độ cũng tốt, chưa kể bản thiết kế mà giám đốc đánh giá cao là của em.

Thấy mọi người nói vậy tôi không biết từ chối bằng cách nào nên đành đồng ý. Tôi và Trường đến khách sạn lần trước mà chúng tôi từng gặp Vũ. Đến nơi lễ tân đưa chúng tôi vào một căn phòng riêng ở tầng thứ 6. Lần này khi chúng tôi bước vào đã thấy Vũ ngồi sẵn trong phòng, anh ta hôm nay mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt nghiêm túc nhìn vào chiếc laptop trên bàn, nhìn dáng vẻ anh ta lúc này nếu không biết về anh từ trước thì chắc chẳng bao giờ tôi nghĩ anh ta là trùm xã hội đen, mà là một doanh nhân thành đạt nào đó. Đúng là đẹp trai, dù ở trong bộ dạng nào cũng khiến người khác phải điêu đứng.

Từ lúc bước vào phòng, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đầy hoảng loạn. Trường chủ động lên tiếng:

- Chào anh, chúng tôi là người bên công ty An Mỹ đã có hẹn mang bản thiết kế đến cho anh.

Lúc này Vũ mới ngẩng đầu lên nhìn, tôi cố gắng nặn ra nụ cười công nghiệp đã được rèn luyện mấy năm nay, lịch sự nói:

- Chào anh!

Vũ gật đầu:

- Ngồi đi.

Sau đó tôi và Trường kéo ghế ngồi đối diện với anh. Chúng tôi muốn bắt đầu vào việc chính luôn nhưng khi Trường vừa mở lời thì Vũ đã yêu cầu muốn uống vài ly rượu trước khi bàn việc. Tất nhiên chúng tôi không ai dám từ chối nên đành đồng ý. Phục vụ mang rượu đến, rót đầy ly mỗi người. Khi ly rượu nâng lên, theo phép lịch sự tôi không thể không uống nên đành nhấp môi một ngụm nhỏ. Tửu lượng của tôi không tốt, nói đúng hơn là cực kỳ kém, vị rượu cay nồng xộc thẳng vào hai hốc mũi khiến cơ mặt tôi không tự chủ được phải nhăn lại. Trường ngồi bên cạnh tôi thấy vậy liền lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ?

Tôi lắc đầu đáp:

- Em không sao.

Tôi vừa dứt lời thì Trường nhìn về phía Vũ ngồi đối diện, anh bảo:

- Cô ấy không uống được rượu. Anh Vũ, tôi thay cô ấy uống với anh được không?

Vũ liếc mắt nhìn về phía tôi, môi anh khẽ nhếch lên rồi đáp:

- Tất nhiên là được rồi. Nhưng thời buổi này gặp được một người sếp quan tâm nhân viên của mình như cậu thật là hiếm đấy.

Trường nghe xong liền cười cười đáp:

- Dạ vâng, không giấu gì anh cô ấy không chỉ là nhân viên của tôi mà còn là một người bạn rất đặc biệt với tôi.

Vũ không trả lời lại, anh cầm ly rượu trên bàn lên nhấp môi một ngụm. Rồi cuối cùng anh cũng chịu đi vào chủ đề chính:

- Bản thiết kế?

Từ giọng nói tới dáng vẻ của anh vô cùng cao ngạo của người từ trên cao nhìn xuống. Trường vội vàng lấy ra bản thiết kế đã chuẩn bị sẵn đặt xuống trước mặt anh.

- Đây là toàn bộ thiết kế mà bên công ty tôi đã chuẩn bị cho anh. Bây giờ cô An ngồi bên cạnh tôi sẽ trình bày cho anh hiểu.

- Không cần!

Nói xong Vũ cúi xuống xem từng bản thiết kế một, ánh mắt cực kỳ chuyên tâm chăm chú, thỉnh thoảng hàng lông mày anh hơi nheo lại. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi thấy anh vẫn chuyên tâm như vậy. Dù gặp anh chỉ trong thời gian ngắn nhưng trước giờ tôi chỉ thấy dáng vẻ khi lạnh lùng, khi bỡn cợt, khi hờ hững của anh. Tự nhiên nhìn thấy anh trong dáng vẻ chuyên nghiệp khi làm việc thế này như có ma lực nào đó khiến tôi không thể rời mắt.