Sau Trọng Sinh Ta Rời Bỏ Nam Chủ Trúc Mã

Chương 9

Thời Kiến Lộc dùng khăn lông ướt lau tay, thở dài một tiếng:

“Đáng tiếc cho quả dưa hấu ngon.”

Tống Văn Sơn nghe vậy bật cười:

“Tiếc mà con vẫn ném nó vào người ta đấy.”

Thời Kiến Lộc nhún vai, giọng điệu thản nhiên:

“Chẳng lẽ con phải dùng búa à? Hay là bình chữa cháy? Dùng mấy thứ đó đập người không hay lắm đâu, lỡ từ nguyên cáo biến thành bị cáo thì sao.”

Tống Văn Sơn nghe ra ẩn ý trong lời con gái, liền hỏi:

“Kế tiếp con định xử lý thế nào?”

Thời Kiến Lộc cười ranh mãnh:

“Chuyện giữa bọn trẻ thì để bọn trẻ tự giải quyết. Con đương nhiên sẽ tự tìm luật sư. Yên tâm đi, con giữ lời hứa, không cần ba mẹ giúp đâu.”

Thời Văn Thanh đột nhiên hỏi:

“Đi đâu tìm luật sư?”

Thời Kiến Lộc đáp ngay, giọng điệu hiển nhiên:

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đương nhiên là đến văn phòng luật sư của Tống gia rồi.”

Tống Văn Sơn nhướng mày:

“Không tìm anh trai con à?”

Nụ cười trên mặt Thời Kiến Lộc lập tức phai nhạt:

“Không cần. Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”

Thời Văn Thanh nhìn con gái, bình thản nói:

“Sợ là anh con không thể không nhúng tay vào.”

Thời Kiến Lộc giật mình:

“Sao mẹ lại nói vậy?”

Thời Văn Thanh thản nhiên đáp:

“Anh trai con đang xử lý một vụ kiện, bị cáo cũng là Hồng Hoa.”

Thời Kiến Lộc sững sờ, trong đầu lập tức nảy ra một suy đoán.

“Cũng là tội cố ý gây thương tích?”

“Ừ. Nguyên đơn là ai thì mẹ không rõ, đó là chuyện riêng của anh con. Nếu muốn biết thì con tự đi hỏi nó.”

Thời Kiến Lộc không còn nghe rõ lời mẹ nói sau đó. Lúc này, toàn bộ suy nghĩ của cô đều xoay quanh vụ kiện đó.

Cô mơ hồ cảm thấy, chuyện này không đơn giản.

Thấy con gái trầm ngâm suy nghĩ, Thời Văn Thanh nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:

“Ba mẹ còn công việc phải làm, con cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi đi.”

Tống Văn Sơn hừ nhẹ:

“Chúng ta vừa mới tới mà con đã muốn đuổi đi rồi? Trước đó còn bảo rất nhớ ba mà.”

Thời Kiến Lộc lập tức quay sang nhìn mẹ:

“Con không nói câu đó.”

Thời Văn Thanh gật đầu:

“Con gái tôi có nhớ ai thì cũng chỉ nhớ tôi thôi.”

Tống Văn Sơn không cam tâm:

“Em suốt ngày ở Bắc Thành, Quai Bảo* tất nhiên sẽ nhớ em nhiều hơn.”

*Quai Bảo: biệt danh của Thời Kiến Lộc.

Thời Văn Thanh nhìn con gái, giọng điệu có chút bất mãn:

“Con bệnh mà gan vẫn lớn nhỉ? Còn dám đuổi ba mẹ đi?”

Tống Văn Sơn cũng lắc đầu:

“Trước khi ba lên máy bay, con còn lo ba ngồi lâu bị đau lưng. Vậy mà giờ ba mới ở bên con một chút, con đã chê ba phiền rồi?”

Thời Kiến Lộc lấy ra một quyển sách, giọng điệu nghiêm túc:

“Ba mẹ ở đây, con không thể tập trung học được.”

Thấy thế, Thời Văn Thanh và Tống Văn Sơn lập tức im lặng, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng Thời Kiến Lộc không phải chỉ nói qua loa cho có, cô thật sự nghiêm túc xem lại toàn bộ kiến thức của bài “Bảy năm chiến tranh”, hệ thống lại từng phần một lần nữa, rồi làm xong bài tập kiểm tra kỹ năng mới đặt sách xuống.

Triệu Văn gõ cửa rồi nói:

“U U, có bạn học đến thăm em.”

Thời Kiến Lộc hơi bất ngờ. Hôm nay là thứ tư, theo lý mà nói thì không ai rảnh để đến thăm cô mới đúng.

“Ai vậy?”

Triệu Văn đáp:

“Một người tên Nguyễn Miên, một người tên La Toa.”

Cái tên sau không khiến Thời Kiến Lộc có nhiều ấn tượng, nhưng khi nhìn thấy người thật, cô lập tức hiểu ra.

Nguyễn Miên đã muốn đến thăm thì tất nhiên sẽ có cách. Còn La Toa chính là cô gái lần trước đứng ra giúp Nguyễn Miên nói chuyện trên sân thể dục. Cô ta luôn là kẻ trung thành của Nguyễn Miên.

Không phải Thời Kiến Lộc cố tình nghĩ xấu về người khác, chỉ là từ nhỏ đến lớn, cô đã gặp quá nhiều người vì danh phận, gia thế hoặc những lý do khác mà cố bám lấy cô hoặc những người xung quanh cô.

Những người đó không thể được gọi là bạn bè. Người được nịnh bợ cũng không bao giờ coi họ là bạn.

Rõ ràng, La Toa luôn xem mình là người trung thành với Nguyễn Miên, nhưng trong mắt Nguyễn Miên, cô ta chẳng phải là bạn bè gì cả.

Nếu không, ở kiếp trước, khi La Toa thi trượt đại học, gia đình lại gặp khó khăn về kinh tế, Nguyễn Miên – người hoàn toàn có thể giúp đỡ – lại để mặc cô ta không thể vào nổi một trường cao đẳng, cuối cùng phải đi làm công nhân.

Thời Kiến Lộc tự hỏi, nếu là cô, liệu có thể bỏ mặc bạn mình như thế không?

Câu trả lời là: Không bao giờ.

Cô vốn không có nhiều bạn, nên mỗi người bạn đều vô cùng trân quý. Cô không thể trơ mắt nhìn họ tự hủy hoại tương lai của mình.

Nhưng Nguyễn Miên không chỉ không giúp đỡ La Toa mà còn đưa cô ta vào làm lễ tân trong công ty của cha mình.

Thoạt nhìn thì có vẻ là giúp đỡ, nhưng thực tế, Nguyễn Miên không phải con gái hợp pháp trong gia đình cha mình. Công ty đó lại là sản nghiệp của vợ cả ông ta. Với thân phận của Nguyễn Miên, Thời Kiến Lộc không thể xác định cô ta đang thật lòng giúp đỡ La Toa, hay thực chất là đang đẩy cô ta vào chỗ nguy hiểm.

Ở nơi này, điều khó tin nhất chính là—dù một người ngoài cũng có thể nhìn ra sự sắp đặt bất hợp lý và đối đãi bất công—vậy mà La Toa vẫn vui vẻ chấp nhận. Không chỉ vậy, cô ta còn ngoan ngoãn nghe theo Nguyễn Miên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thậm chí, vì Thời Kiến Lộc từng khuyên cô ta nên học lại, bị Nguyễn Miên phát hiện, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không còn tốt đẹp như trước.

Thậm chí, La Toa còn cố công tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của Thời Kiến Lộc ở nước ngoài, bỏ tiền để vượt tường lửa, chỉ để mỗi tháng gửi cho cô những bài viết sến súa về chuyện tình cảm của Nguyễn Miên và Đoạn Dịch Thừa.

Thời Kiến Lộc: …

Khoảnh khắc đó, cô thực sự không biết phải nói gì.

Nhưng khi nhớ lại chuyện này và gặp lại La Toa trước mắt, cô lại chẳng cảm thấy gì.

Tục ngữ có câu: “Không thể đánh thức người giả vờ ngủ.”

Cô đã từng nhắc nhở một lần, xem như đã làm hết trách nhiệm. Nếu tiếp tục nhiều lời, không chỉ làm phiền người khác mà còn làm khó chính mình.

Nguyễn Miên xuất hiện ở cửa, ôm theo một bó hoa. Mái tóc xoăn mềm mại rũ xuống vai, nụ cười cũng nhẹ nhàng như thế.

“Thời Kiến Lộc, mình và La Toa thay mặt các bạn trong trường đến thăm cậu. Cậu thấy khá hơn chút nào chưa?”

Thời Kiến Lộc ngồi bên bàn, chống cằm, lười biếng trả lời:

“Vẫn chưa.”

Nguyễn Miên thoáng ngạc nhiên, định đặt hoa lên bàn thì bị Triệu Văn đón lấy.

“Đưa tôi là được rồi.”

Nguyễn Miên tò mò nhìn cô:

“Chị là…?”

Triệu Văn mỉm cười:

“Tôi họ Triệu, phụ trách chăm sóc U U trong việc ăn, mặc, ở, đi lại.”

“A.” Nguyễn Miên che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó hơi đỏ mặt, giọng nói dịu dàng giải thích:

“Xin lỗi, tại chị trông không lớn tuổi lắm, không ngờ đã có thể chăm sóc Thời Kiến Lộc. Chị trẻ quá, mình cứ tưởng người chăm sóc là một cô dì trung niên nào đó cơ.”

Triệu Văn vẫn giữ nụ cười, bình thản đáp:

“Tôi mới 28 tuổi, đúng là vẫn còn trẻ.”

Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia đồng cảm và tiếc nuối.

“Thì ra là vậy.”

Triệu Văn không để ý đến thái độ của cô ta, chỉ xem như phép lịch sự nên trả lời, sau đó xoay người mang bó hoa rời đi.

Thời Kiến Lộc nhàn nhã ngồi đó, lặng lẽ quan sát Nguyễn Miên thể hiện sự đồng cảm và mị lực của mình. Chờ cô ta “biểu diễn” xong, cô mới chậm rãi lên tiếng:

“Hai người tìm tôi có chuyện gì?”

Nguyễn Miên còn chưa kịp mở lời thì La Toa đã kéo tay cô ta lại, bước lên trước một bước, đứng chắn trước mặt Nguyễn Miên.

“Bọn mình muốn hỏi cậu một chuyện. Rõ ràng hôm qua cậu đã tha thứ cho Hồng Hoa, vậy mà sao tòa án vẫn gọi điện yêu cầu cậu có mặt trong phiên tòa?”

Thời Kiến Lộc thản nhiên đáp:

“Tôi đã nói tha thứ cho cậu ta lúc nào?”

La Toa tức giận:

“Cậu rõ ràng đã nói!”

Thời Kiến Lộc vẫn giữ giọng điệu bình thản:

“Cậu có mặt ở đó sao? Chính tai nghe thấy? Hay có ghi âm, ghi hình làm bằng chứng không?”

La Toa không thể tin được:

“Hồng Hoa đã nói rằng cậu tha thứ cho cậu ấy! Cậu nói mà không giữ lời sao?”

Thời Kiến Lộc chỉ nhún vai:

“Nếu cậu nói tôi đã tha thứ cho cậu ta, vậy hãy đưa ra bằng chứng.”

Nguyễn Miên thấy Thời Kiến Lộc điềm nhiên đối mặt với sự chất vấn của La Toa, thần sắc lãnh đạm, dáng ngồi ưu nhã mà thả lỏng, thậm chí đối diện với lời buộc tội của La Toa mà không hề dao động.

Cô ta khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, nhẹ giọng nói:

“Thời Kiến Lộc, Hồng Hoa chưa bao giờ nói dối. Mình biết cậu ấy vô tình đánh bóng trúng cậu khiến cậu tức giận, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn học. Về sau còn phải gặp nhau trong trường, cậu hà tất phải làm lớn chuyện thế này?”

Thời Kiến Lộc ngước mắt lên, lần đầu tiên chân chính đối diện với Nguyễn Miên kể từ khi trọng sinh.

Cô đã sớm đoán rằng Nguyễn Miên sẽ đến tìm mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý để tránh thể hiện sự chán ghét và căm hận quá rõ ràng.

Nhưng khi thực sự đối mặt với Nguyễn Miên, cô phát hiện bản thân lại vô cùng bình tĩnh.

Không phải là không hận, mà là sau khi nhìn thấu con người thật của Nguyễn Miên—mỗi lời nói, mỗi hành động đều có mục đích riêng—cô nhận ra, đứng trước mặt cô lúc này, Nguyễn Miên chẳng khác nào một tấm kính trong suốt.

Mẹ cô, Thời Văn Thanh, từng dạy rằng:

"Muốn đối phó kẻ địch, chỉ cần nắm rõ du͙© vọиɠ và điểm yếu của họ. Giống như chơi cờ vậy—ai kiểm soát được thế trận trước, người đó nắm phần thắng. Kẻ yếu thế chỉ có thể mặc cho người khác thao túng."

Nguyễn Miên trước mặt cô lúc này, ít nhất là bây giờ, không đáng để sợ.

Thời Kiến Lộc khẽ cười.

Nụ cười của cô không mềm mại, ngọt ngào như của Nguyễn Miên, mà lại mang theo sự sắc bén và kiên nghị, khiến người khác theo bản năng né tránh nhưng lại không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Nguyễn Miên đột nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh.

Không hiểu sao, khi thấy Thời Kiến Lộc cười như vậy, trong lòng cô ta bỗng có một cảm giác bất an, như thể có thứ gì đó đã tuột khỏi tay mình.

Giọng điệu của cô ta cũng không còn bình tĩnh như trước:

“Cậu cười gì vậy?”

Thời Kiến Lộc thu lại ý cười, giọng điệu thản nhiên:

“Mình chỉ đang nghĩ… Hồng Hoa rõ ràng đã tự mình thừa nhận là cố ý đánh bóng vào mình, thế mà qua lời cậu, lại biến thành ‘vô tình’.”

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Còn nữa, cậu nói Hồng Hoa chưa bao giờ nói dối, vậy có nghĩa là cậu đang ám chỉ mình là người nói dối sao? Câu này cậu chỉ nói riêng với mình, hay nói với nhiều người khác nữa? Nếu có quá nhiều người nghe thấy, tòa án sẽ rất vui khi nhận được đơn kiện vì bịa đặt và bôi nhọ đấy.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Miên cuối cùng cũng cứng đờ.

“Chúng ta là bạn học, cậu hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy?”

“Hồng Hoa cố ý đánh bóng vào mình, mình kiện cậu ta, gọi là ‘hùng hổ dọa người’.” Thời Kiến Lộc nhướng mày, chậm rãi nói:

“Cậu biết rõ Hồng Hoa cố ý, nhưng vẫn đến đây yêu cầu mình chấp nhận một lời xin lỗi thiếu thành ý. Hơn nữa, còn dùng cái danh ‘bạn học’ để thao túng đạo đức. Nếu mình không đồng ý, cũng bị xem là ‘hùng hổ dọa người’. Có phải trong mắt cậu, ai không nghe theo cậu đều có vấn đề?”

Thời Kiến Lộc đứng lên. Cô cao 1m72, thuộc hàng nữ sinh cao trong trường, đặc biệt khi đứng trước Nguyễn Miên chỉ cao chưa đến 1m55, càng khiến khí thế của cô thêm phần áp đảo.

Cô chậm rãi nói:

"Nguyễn Miên, chính cậu nói đi, rốt cuộc ai mới là người hùng hổ dọa người?"

Nguyễn Miên theo bản năng lùi lại nửa bước, trong mắt hiện lên một tia khó xử. Đang định nói gì đó thì bỗng dưng ánh mắt cô ta sáng lên, nhưng sắc mặt lại dần trở nên trắng bệch. Giọng nói nghẹn ngào hơn vài phần:

"Thời Kiến Lộc, mình biết cậu luôn có thành kiến với mình, cũng vì thế mà không ưa Hồng Hoa. Nhưng Hồng Hoa mới học lớp 11, nếu thật sự để lại án tích, chẳng phải sẽ hủy hoại tương lai của cậu ấy sao? Nếu cậu có vấn đề với mình, thì cứ nhắm vào mình đi, đừng liên lụy đến người vô tội, được không?"

Thời Kiến Lộc còn đang suy nghĩ xem tại sao Nguyễn Miên đột nhiên thay đổi sắc mặt, thì bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.

Triệu Văn cất giọng:

"U U, có khách đến thăm."

Thời Kiến Lộc nhìn Nguyễn Miên, thấy cô ta cụp mi xuống. Hàng mi dài và mảnh khẽ ươn ướt ở đuôi mắt, trông vô cùng đáng thương.

Cô hơi nghi ngờ:

"Ai?"

Còn chưa kịp nhận được câu trả lời, cánh cửa đã bị đẩy ra. Một gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ xuất hiện trước mắt Thời Kiến Lộc.

Người vừa đến liếc nhìn Thời Kiến Lộc, sau đó ánh mắt hờ hững lướt qua Nguyễn Miên đang ra vẻ yếu đuối đáng thương. Đôi mày hơi nhướng lên, khóe môi mang theo một nụ cười chế giễu:

"Mới một năm không gặp thôi mà, cậu thay đổi thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Thời Kiến Lộc ngây người:

"... Sao lại là cậu?"

Người kia khoanh tay trước ngực, hất nhẹ cằm:

"Sao lại không thể là tôi?"

Nói rồi cười nhạt:

"Nghe tin nhà cậu có chuyện, tôi còn tưởng cậu nghèo túng đến mức cái gì cũng có thể mò đến tận cửa để làm phiền cậu rồi chứ."

Thời Kiến Lộc hoàn hồn, còn Nguyễn Miên thì sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

La Toa bước lên một bước, cau mày hỏi:

"Cô là ai? Dựa vào đâu mà nói như vậy?"

Người kia cúi mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo bức người. Cô ta chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, như thể không đáng để bận tâm.

Cùng lúc đó, hai vệ sĩ cao lớn đi theo phía sau cô ta tiến lên. Một tay một người, bọn họ dễ dàng kéo La Toa và Nguyễn Miên ra ngoài như đang xách hai con gà con, hoàn toàn không cho họ cơ hội giãy giụa.

Cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đóng lại.

Người mới đến liếc qua Thời Kiến Lộc, sau đó tự tìm một chỗ ngồi xuống.

Thời Kiến Lộc rốt cuộc cũng phản ứng lại:

"Khi nào thì cậu về nước?"

"Có chút việc trong nhà, tiện thể đến xem cậu."

Người nọ tùy ý mở quyển Vương Hậu Hùng mà Thời Kiến Lộc vừa viết xong, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức đặt sang một bên với vẻ chán ghét. Cô ta ngước mắt nhìn Thời Kiến Lộc từ đầu đến chân, sau đó nhíu mày:

"Mới có một năm không gặp, cậu sao lại thay đổi đến mức này? Nhìn chướng mắt chết đi được, mau đổi về như cũ đi!"

Thời Kiến Lộc bật cười, ngồi xuống cạnh cô ta.

Cô ta cảnh giác hỏi:

"Làm gì?"

Thời Kiến Lộc giang tay:

"Chào mừng cậu về nước."

Cô ta trợn trắng mắt đầy vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn ôm lấy Thời Kiến Lộc.

"Tôi không phải vì cậu nằm viện mà đặc biệt trở về đâu, chỉ là nhà tôi có việc nên tôi mới về thôi."

Thời Kiến Lộc ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô ta, khẽ ừ một tiếng:

"Xin lỗi nhé."

Cô ta hơi cứng đờ:

"Xin lỗi cái gì? Nói năng kỳ lạ ghê." Nhưng không hề đẩy ra.

"Rất nhiều chuyện, tôi đều thấy có lỗi." Thời Kiến Lộc chôn đầu vào vai cô ta, nghĩ đến đời trước, người này dù xa xôi ngàn dặm vẫn luôn bảo vệ cô, ngoài mặt thì cứng rắn nhưng lại luôn mềm lòng. Cô hít mũi một cái, nhẹ giọng nói:

"Tôi xin lỗi vì những lời đã nói trước đây."

Cô ta nhíu mày:

"Lời gì?"

"Lời tuyệt giao."

Cô ta hừ nhẹ:

"Chuyện hồi tiểu học thôi mà, tôi sớm quên rồi. Dù sao tôi với cậu cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, tuyệt giao hay không cũng có gì quan trọng đâu. Tôi chẳng thèm để ý."

Thời Kiến Lộc không vui, buông cô ta ra:

"Thế sao cậu cứ suốt ngày theo dõi vòng bạn bè của tôi?"

Cô ta lập tức ngồi thẳng dậy:

"Theo dõi cái gì chứ? Tôi chưa từng thấy luôn! Thời Kiến Lộc, cậu đang vu khống tôi đấy! Đừng tưởng nhà cậu toàn luật sư là tôi sợ nhé! Nhà tôi cũng có cả một đoàn luật sư đấy!"

Thời Kiến Lộc khoanh tay:

"Thế sao tôi vừa nằm viện một cái là cậu lập tức quay về?"

Chu Lâm Lâm bĩu môi:

"Tôi đã bảo là tiện thể! Cậu có hiểu "tiện thể" nghĩa là gì không? Nghĩa là cậu không quan trọng đến thế đâu, tôi chỉ nhân tiện ghé qua xem một chút thôi."

Thời Kiến Lộc nhướng mày, ôm ngực ra vẻ suy tư:

"Lớp 6 tiểu học, bài kiểm tra cuối kỳ môn Văn của cậu được 59 điểm, tôi thì 100 điểm. Đến bây giờ điểm Văn của tôi vẫn luôn trên 135. Cậu nghĩ tôi có biết "tiện thể" nghĩa là gì không?"

Chu Lâm Lâm lập tức bật dậy, trừng mắt:

"A a a a a! Thời Kiến Lộc! Sao cậu cứ nhắc lại chuyện bao nhiêu năm trước vậy hả! Tin không tôi véo cậu bây giờ?!"