Edit: quynhhuong0610
Thời Kiến Lộc nhìn theo bóng dáng Tống Miểu rời đi, ánh mắt có vài phần mờ mịt.
Đời trước, khi Tống Miểu gặp chuyện, cô đã ở nước ngoài được ba năm. Vì muốn cắt đứt liên lạc với Đoạn Dịch Thừa và Nguyễn Miên, cô hầu như không giữ liên hệ với bất kỳ ai trong nước ngoài trừ người thân và Trịnh Sanh. Cô thậm chí còn không truy cập các trang web trong nước.
Những tin tức về Tống Miểu đều do người khác gửi cho cô. Lo lắng, cô vội vàng hỏi cha mẹ và bác, nhưng họ chỉ bảo cô đừng bận tâm. Không rõ đầu đuôi câu chuyện, Thời Kiến Lộc muốn liên lạc với Tống Miểu, nhưng không cách nào gọi được. Cô đã nghĩ đến việc về nước tìm anh, cho đến khi nhận được một tin nhắn ngắn gọn:
"Tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Anh không sao."
Khi ấy, Thời Kiến Lộc không tin rằng Tống Miểu sẽ làm điều gì đó trái pháp luật. Dù chỉ là anh em họ, nhưng vì cha mẹ và bác bận rộn, họ thường được gửi về nhà ông bà nội chăm sóc vào các kỳ nghỉ. Tống Miểu lớn hơn cô bảy tuổi, dù hay trêu chọc nhưng cũng rất chiều chuộng cô.
Thời Kiến Lộc hiểu rõ con người của anh.
Tống gia là một gia tộc có truyền thống trong quân đội và luật pháp. Ông nội từng phục vụ trong quân đội, tính cách cương trực, bà nội là luật sư danh tiếng. Bố mẹ và cô chú đều là những luật sư giỏi, được kính trọng trong nghề. Lớn lên trong môi trường như vậy, từ nhỏ Tống Miểu đã mơ ước trở thành một luật sư chính trực, có thể bảo vệ công lý cho những người bình thường.
Trước khi vào làm việc tại một công ty luật lớn, anh thường tham gia các chương trình trợ giúp pháp lý miễn phí. Nếu không bị bác ép về nhà, anh vẫn sẽ tiếp tục làm ở những nơi cần mình nhất.
Ngay cả bây giờ, anh cũng không làm việc tại văn phòng luật sư của gia đình mà gia nhập một trong bốn công ty luật hàng đầu, chuyên về bào chữa hình sự.
Một người như vậy, làm sao có thể hại người?
Không chỉ vì đạo đức và lòng kiêu hãnh của bản thân, mà còn vì gia đình họ Tống – nếu thật sự muốn trừng trị ai, họ có vô số cách mà không ai có thể tìm ra chứng cứ.
Nhưng khi cô đăng nhập vào trang web trong nước, hàng loạt bài viết công kích và chỉ trích Tống Miểu tràn ngập mạng xã hội. Các tài liệu tố tụng cũ bị công khai, phần lớn nội dung khớp với những gì dư luận đồn đoán. Người nhà cũng chỉ trả lời qua loa, khiến cô không khỏi hoài nghi:
Liệu có phải anh thực sự đã làm điều trái pháp luật chỉ vì muốn giúp cô xả giận?
Trịnh Sanh lay nhẹ tay cô, kéo cô trở về thực tại:
"Đang nghĩ gì thế? Mau nằm xuống để tôi chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè. Tôi muốn xem khi nào Hồng Hoa đến xin lỗi đây."
Thời Kiến Lộc đáp ngay:
"Muộn nhất là ngày mai."
Trịnh Sanh ngạc nhiên:
"Sao cậu biết?"
Thời Kiến Lộc lấy điện thoại ra, bình thản nói:
"Bởi vì tôi sẽ kiện hắn."
Dù cho đây có phải là đời trước hay không, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Ở kiếp trước, vì rời sân bóng quá sớm, cô chỉ ngất khi đã về đến lớp học. Khi nhập viện, người ta còn nói cô giả vờ bất tỉnh.
Khi Hồng Hoa đến xin lỗi, thái độ của hắn đầy khinh miệt, như thể đã nhìn thấu mánh khóe của cô. Hắn còn mỉa mai cô diễn trò vụng về, thậm chí đe dọa:
"Lần sau mà tao còn thấy mày ức hϊếp Nguyễn Miên, thì không chỉ là một cú bóng rổ vào đầu đâu."
Khi đó, Thời Kiến Lộc bị choáng đến mức suốt ba ngày liền đầu óc quay cuồng. Cô tức giận muốn chết, nhưng cơ thể yếu ớt lại kéo chân cô lại, khiến cô thậm chí chẳng có sức để cãi lại.
Vì lòng tự trọng, cô không hé răng kể chuyện này với ai. Dù biết cha của Hồng Hoa là nhân viên trong chi nhánh công ty nhà cô, cô vẫn không nhờ đến gia đình để giải quyết, chỉ sợ người khác nói cô ỷ thế hϊếp người.
Mãi đến năm lớp 12, khi mẹ cô – Thời Văn Thanh – biết được chuyện xảy ra trong trường, bà đã chủ động tìm cô để trò chuyện.
Bà không hỏi thẳng mà chỉ quan tâm hỏi han:
"Ở trường có vui không? Có ai bắt nạt con không?"
Dĩ nhiên, cô chỉ đáp lại rằng mọi thứ đều ổn.
Nhưng con gái làm sao giấu nổi mẹ?
Thời Văn Thanh nhìn là biết cô đang nói dối.
Bà không hỏi thêm, chỉ âm thầm cho người điều tra mọi chuyện. Khi nắm rõ toàn bộ sự việc, bà gửi tất cả bằng chứng đến văn phòng hội đồng nhà trường, đồng thời mời luật sư vào cuộc. Bà yêu cầu trường học xử lý những kẻ từng vu oan cho cô, đồng thời khởi kiện chúng ra tòa.
Ở lớp, có cả nam lẫn nữ, nhưng ai cũng trung thành với Nguyễn Miên. Bọn họ nhìn Thời Kiến Lộc như thể cô vừa gây ra tội ác tày trời. Không ai nghĩ rằng việc bịa đặt chuyện để bôi nhọ người khác là sai trái.
"Thời Kiến Lộc ác độc như vậy, còn cần bằng chứng sao?"
"Tôi không thấy tận mắt, nhưng không có nghĩa là cô ta không làm. Cả lớp đều biết con người cô ta thế nào."
"Đúng là công chúa mà! Chịu một chút oan ức liền kéo cả luật sư và hội đồng kỷ luật vào."
"Hừ, tôi dù sao cũng chưa đủ tuổi thành niên. Có giỏi thì kiện tôi đi!"
Còn rất nhiều lời nói khó nghe khác mà Thời Kiến Lộc không muốn nhớ lại. Cô không hiểu tại sao mọi người lại ra sức bảo vệ Nguyễn Miên như vậy, trong khi cô chưa bao giờ bắt nạt Nguyễn Miên cả.
Ký ức rõ ràng nhất của cô về Nguyễn Miên là một lần duy nhất xảy ra xung đột, vào đầu năm lớp 11. Khi đó, cô đến lớp và thấy Nguyễn Miên ngồi ở chỗ của mình, liền nhắc nhở. Trước khi Nguyễn Miên kịp phản ứng, Đoạn Dịch Thừa—bạn cùng bàn của cô—đã nói:
"Để cô ấy ngồi đi."
Lúc đó, Thời Kiến Lộc mới thực sự tức giận. Nhưng cô chỉ cãi nhau với Đoạn Dịch Thừa, không hề đυ.ng chạm đến Nguyễn Miên. Thế nhưng, Nguyễn Miên lại đỏ mắt, đứng dậy nói rằng mình không ngồi nữa rồi chạy ra ngoài. Khi chạy, cô ta vô tình vấp ngã. Thời Kiến Lộc chỉ cau mày hỏi:
"Chạy vội như vậy làm gì?"
Vậy mà từ khoảnh khắc đó, mọi người lại cho rằng cô đã bắt nạt Nguyễn Miên.
Thời Kiến Lộc đã nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này. Cô tự hỏi có phải mình đã bỏ sót chi tiết nào không? Có khi nào chính cô đã vô tình làm Nguyễn Miên vấp ngã? Nhưng không, giữa hai người vốn có một khoảng cách, chân cô cũng không thể tự dưng dài ra để vướng Nguyễn Miên được.
Sau này, dù cô đưa ra bằng chứng rõ ràng chứng minh mình bị oan, nhưng những người từng đổ oan cho cô lại chẳng ai chịu xin lỗi. Lúc ấy, Thời Kiến Lộc mới thực sự hiểu ra.
Muốn ghép tội một người thì lúc nào cũng có lý do.
Cô không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác, cũng không thể giải thích từng hiểu lầm một. Nhưng là người bị hại, cô có quyền dùng mọi phương pháp hợp pháp để bảo vệ mình.
Cô sinh ra trong gia đình Thời thị, sau này cũng sẽ dành cả đời để cống hiến cho tập đoàn này. Hiện tại, cha mẹ là chỗ dựa của cô, nhưng tương lai cô cũng sẽ là chỗ dựa cho họ. Mối liên kết giữa cô và gia đình không ai có thể chia cắt.
Vậy thì tại sao cô không thể sử dụng sức mạnh vốn có của mình để giải quyết vấn đề?
Đáng tiếc, đến khi cô nhận ra điều này thì đã quá muộn.
Bạn học trong trường liên kết lại, bịa chuyện và viết bài đăng lên mạng, vẽ nên hình ảnh một "nữ bá đạo con nhà giàu" bắt nạt người khác. Thậm chí, họ còn ám chỉ mối quan hệ của cô với gia đình Thời thị và kéo cả Tống gia vào cuộc.
Lúc đó, phim ảnh về đề tài bắt nạt học đường đang rất hot. Chẳng mấy chốc, hashtag #Nữ bá đạo nhà giàu ngoài đời thực# đã leo lên top tìm kiếm.
Dù trong tay có đầy đủ bằng chứng, nhưng chỉ một người nói là giả thì có thể bác bỏ được. Nếu mười người, trăm người cùng nói?
Dư luận tin rằng gia đình Thời thị giàu có, bằng chứng cô đưa ra đều là giả mạo. Không ai tin cô vô tội. Thậm chí, danh tiếng của tập đoàn cũng bị ảnh hưởng.
Ban giám đốc yêu cầu mẹ cô đưa ra giải pháp. Nhưng vì không thể tìm được nguồn gốc tin đồn và cũng không thể chứng minh mình chưa làm những điều đó, Thời Kiến Lộc đành phải tạm nghỉ học và ra nước ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nỗ lực hết mình, chưa bao giờ lười biếng dù chỉ một ngày. Ngay cả những khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô cũng tận dụng để học thêm kiến thức về kinh tế và ngoại ngữ, chỉ để có thể thi vào ngôi trường đại học hàng đầu trong nước.
Cô không muốn đi du học theo kế hoạch của cha mẹ, mà muốn ở lại để học tập, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Cô muốn chứng minh rằng sự kiên trì của mình là đúng đắn.
Nhưng vụ bê bối đó đã phá nát giấc mơ của cô, đập tan sự kiêu hãnh của cô. Cuối cùng, cô chỉ có thể rời đi trong im lặng.
Năm đầu tiên ở nước ngoài, Thời Kiến Lộc hối hận vô cùng.
Rõ ràng, cả cha mẹ và anh trai đều có thói quen mang theo bút ghi âm để đề phòng bất trắc, tại sao cô lại lười không mang?
Rõ ràng, cô đã học về kỹ năng xử lý khủng hoảng truyền thông, biết rằng trong 48 giờ đầu tiên phải nhanh chóng lên tiếng để kiểm soát dư luận. Nếu lúc đó cô có thể thẳng thắn phủ nhận, tìm bằng chứng ngay lập tức, thì mọi chuyện đã khác. Nhưng cô lại quá kiêu ngạo, để bản thân rơi xuống vực sâu.
Rõ ràng...
Những điều cô hối hận đều là những thứ cô hoàn toàn có thể làm được, nhưng lại không làm.
Kiếp này, cô sẽ không phạm sai lầm nữa.
Cô sẽ tận dụng tốt tất cả những gì mình có. Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh đó một lần nữa.
Tại một thời điểm khác
Trịnh Sanh nhìn Thời Kiến Lộc, thấy cô thay đổi nét mặt liên tục. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây lại tái nhợt vì bệnh, trông yếu ớt đến mức khiến người ta đau lòng.
"Nếu Đoạn Dịch Thừa thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn sẽ không bị Nguyễn Miên lừa nữa."
Thời Kiến Lộc hoàn hồn, nhìn Trịnh Sanh vừa định nói gì đó, nhưng cô bạn đã xua tay:
"Được rồi được rồi, mình biết mắng người khác là không tốt. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để bệnh mà còn phải đi học giúp mình."
Thời Kiến Lộc trầm ngâm một chút rồi nói:
"Cậu có thể dùng từ khác để chửi cô ta không? ‘Trà xanh’ không xứng với cô ta. Gọi là ‘giả tạo’, ‘bịa chuyện’, ‘hư vinh’ thì đúng hơn."
Trịnh Sanh nghẹn lời một lúc:
"Lúc đầu còn tưởng cậu đã tiến bộ, hóa ra chỉ đang nói sự thật, chứ chẳng phải đang chửi bới gì cả."
Cô tức giận chọc vào eo Thời Kiến Lộc:
"Người ta bắt nạt cậu đến tận đầu rồi, cậu còn giả vờ như không thấy. Đến cả khi mình muốn mắng cô ta, cậu còn kéo mình lại. Thật tức chết đi được!"
Thời Kiến Lộc hơi chột dạ nhưng vẫn cố cãi:
"Hôm nay không phải đã ổn rồi sao?"
Trịnh Sanh lườm cô:
"Ổn cái gì mà ổn? Cậu cứ để Nguyễn Miên bám lấy như vậy, không biết tự phản kháng gì cả!"
Thời Kiến Lộc bĩu môi:
"Lần sau nếu cô ta còn dám đến trước mặt mình, mình sẽ chửi cô ta."
Trịnh Sanh hồ nghi:
"Cậu chửi kiểu gì?"
Thời Kiến Lộc suy nghĩ một lúc, rồi lẩm bẩm:
"Chửi cô ta là... đồ ngốc!"