Hoàng Hậu Trọng Sinh: Sủng Ái Thành Đoàn

Chương 33: Thái Độ Mạnh Mẽ Của Trương Thị

Mùi xạ hương xộc thẳng vào mũi.

Triệu thái y cầm lấy đồ trên tay Tần Mạn Kiều, mở túi hương ra ngay trước mặt Bình Xương Hầu, cẩn thận kiểm tra thành phần bên trong.

Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt Triệu thái y cũng nặng nề nói: “Bên trong có xạ hương, hoa hồng, tam thất, và một số vị thuốc lưu thông máu, nếu như đem bột phấn của những thuốc này bỏ vào trong đồ ăn, là có thể khiến cho phụ nữ mang thai sinh non, thậm chí bị nguy hiểm.”

“Nhưng thuốc bên trong này đã được xử lý, thái y và thầy thuốc bình thường rất khó bắt được mùi vị, vừa rồi hạ quan nhìn thấy thuốc này là lấy được từ bụng của Ngũ tiểu thư ra.”

“Coi như không cần uống vào, nhưng chỉ cần ngửi nhiều, cũng sẽ dẫn đến mạch thai bất ổn, nghiêm trọng thì sẽ chết từ trong trứng nước.”

Bình Xương Hầu kinh hãi, thậm chí sau khi nghe Triệu thái y nói xong, ông còn cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu như nói, lúc trước nó giấu diếm mang thai và lén phá bỏ đứa nhỏ vì không muốn người trong nhà biết.

Như vậy, dưới tình huống ông với Thần Vương đều đã biết, mà Tần Nguyệt Hề vẫn muốn lén dùng thuốc làm sảy thai, thậm chí, còn đổ tội này đẩy lên trên đầu Tần Mạn Kiều... Ông có chút nhìn không rõ lòng dạ của dưỡng nữ này.

Ông giật mình kinh ngạc mà đứng bậy dậy, không dám tin nhìn Tần Nguyệt Hề: “Nguyệt Hề, Thần Vương đều đã đồng ý đón con xuất giá, vì sao con vẫn muốn làm tổn hại đứa nhỏ, con, con còn…”

“Cha, là Nguyệt Hề sai, Nguyệt Hề cảm thấy không nên giữ lại đứa nhỏ này, bởi vì nó khiến cha mẹ khó xử…”

“Bốp!”

“A!”

Trương Thị đột nhiênnhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Tần Nguyệt Hề, mạnh mẽ quăng một cái tát lên má nàng ta.

Âm thanh cái tát vang dội, lập tức vang lên từ trong đại sảnh.

Mà tiếng gầm gừ của Trương Thị cũng theo đó vang lên: “Tần Nguyệt Hề, ta tự hỏi không hề đối xử bạc với ngươi, nhưng ngươi lại nói xấu Kiều Kiều phái thích khách làm tổn thương ngươi và đứa nhỏ, bây giờ nói dối đã bị vạch trần, ngươi lại còn muốn dùng nước mắt tới lừa gạt ta lần nữa sao?”

“Hầu gia tin ngươi, nhưng Trương Thị ta một chữ cũng không tin, hôm nay ta liền mang theo Kiều Kiều rời khỏi Tần gia!”

Trương Thị tức giận mắng xong, liền dắt tay Tần Mạn Kiều, mặt tràn đầy yêu thương nói: “Mạn Kiều, mẫu thân dẫn con trở về Trương gia, nơi đó có ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu vẫn luôn ngóng trông con, con không có cha đau, thì còn có nương thương.”

“Sau này Trương gia chính là nhà mẹ đẻ của con, là hậu thuẫn cho con, nương tuyệt đối sẽ không cho phép người người làm tổn thương con nữa.”

“Nương, còn có con, con không ngờ tới Nguyệt Hề tỷ tỷ lại là loại người này, con cũng thật không hiểu nổi, Tần gia ta hầu hạ đầy đủ cho nàng ta ăn ngon mặc đẹp, đến cùng thì nơi nào khiến nàng ta không hài lòng, mà lại muốn hại tỷ tỷ ruột của con như vậy?"

Tần Thiên Hạo cũng tức giận tới mức nắm quyền nói.

Tần Thiên Kiệt và Tần Thiên Lễ nhìn nhau một cái, cũng nhao nhao đứng ở bên cạnh Trương Thị.

Lần này, bọn họ cũng cảm thấy Tần Nguyệt Hề quá đáng.

Nhưng mà, Tần Mạn Kiều cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Nàng nhất định phải rũ sạch cái danh Tần Anh “có ý ái mộ” với mình.

Thừa dịp cảm xúc đám người đều đang đạt đến cao trào, thả xuống phòng bị, Tần Mạn Kiều đột nhiên rút bội kiếm của nhị ca Tần Thiên Kiệt ra, đâm về phía bụng của Tần Nguyệt Hề.

Mọi người đều không kịp phản ứng,

Ngược lại là Tần Anh đang quỳ gối bên cạnh Tần Mạn Kiều lại nhạy bén phát hiện mà bổ nhào về phía Tần Nguyệt Hề.

Chờ khi đám người lấy lại tinh thần, đã thấy Tần Anh dùng thân mình ngăn lại trước mặt Tần Nguyệt Hề, hai tay cũng ôm chặt lấy Tần Nguyệt Hề.

“Ha!” Tần Mạn Kiều cười lạnh, nhét bội kiếm lại vào trong vỏ kiếm, một mặt đầy châm chọc nói: “Cha, ngài thấy được chứ, tại thời điểm ngài và các ca ca còn không kịp ra tay bảo vệ tỷ tỷ…”

“Thì cái tên nam nhân nói ái mộ con kia, lại là người đầu tiên lao về phía tỷ ấy.”

“Độ ăn ý như vậy, nếu như không phải vẫn luôn thời khắc chú ý một người, là không thể nào làm được.”

“Nam nhân này rốt cuộc là ái mộ con, hay vẫn là ái mộ Ngũ tỷ tỷ đây…”