Hoàng Hậu Trọng Sinh: Sủng Ái Thành Đoàn

Chương 29: Thuộc Hạ Ái Mộ Lục Tiểu Thư

“Được, được, hôm nay ta liền để nó biết mình đã sai thế nào.”

Bình Xương Hầu nhìn thấy thê nhi đều giữ gìn bên phía Tần Mạn Kiều thì thái độ liền càng thêm cứng rắn.

Không bao lâu, Bình Xương Hầu đã để thủ hạ của mình đưa thích khách hôm qua bắt được đến bên ngoài phòng.

Thủ vệ trong sân đè một tên nam tử trẻ tuổi quỳ ở đại sảnh.

Ánh mắt Tần Mạn Kiều vừa mới nhìn lướt qua, tên kia đã ngẩng đầu lên nhìn nàng kêu lớn: “Lục tiểu thư, thật xin lỗi, thuộc hạ không có hoàn thành nhiệm vụ mà người giao cho.”

Nam tử tầm cỡ mười bảy mười tám tuổi, chỉ có một con mắt.

Tần Mạn Kiều nhận ra hắn.

Hắn chính là con trai của Phó tướng Tần Gia Quân, mắt hắn là hai năm trước theo cha lên chiến trường mà bị mũi tên của quân địch chọc mù.

Nàng nhỡ kỹ, kiếp trước chính là nam tử một mắt này vẫn luôn đi theo sau lưng Tần Nguyệt Hề, trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho nàng ta.

Thì ra là như thế!

Vào giờ khắc này, Tần Nguyệt Hề đã sớm chậm rãi thu phục lòng người của Tần Gia Quân. Cũng không biết là trong Tần Gia Quân còn có bao nhiêu kẻ như vậy nữa đây?

Vừa nghĩ tới chuyện Tần Nguyệt Hề lén Tần gia thu mua lòng người, Tần Mạn Kiều liền thấy trong lòng phát lạnh.

Xem ta, nàng không thể lại đánh giá thấp lòng dạ của nữ nhân trước mắt này được nữa. Từ giờ trở đi, nàng muốn làm tất cả mọi cách khiến Tần Nguyệt Hề hoàn toàn tách khỏi Tần gia, thậm chí là gϊếŧ chết nàng ta.

Bình Xương Hầu ngồi ở ghế chủ vị, toàn thân tản ra uy áp của tướng lĩnh, nói: “Tần Anh, ngươi giải thích lại rõ ràng nhiệm vụ mà Lục tiểu thư đã giao cho người ra, ta sẽ cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Bằng không, liền xử theo quân pháp. Ngươi phải biết rằng, ám sát tướng lĩnh của Tần Gia Quân, chính là tội chết!”

Tần Anh run lên, sắc mặt hắn tái nhợt, giọng nói run rẩy đầy van xin: “Hầu gia, Hầu gia, thuộc hạ nói, thuộc hạ, thuộc hạ ái mộ Lục tiểu thư.”

“Tần Anh!” Tam ca Tần Thiên Lễ gầm lên một tiếng.

Bình Xương Hầu quát: “Ngậm miệng, để hắn nói tiếp.”

Trương Thị ôm chặt nữ nhi, bà thầm cắn răng, tạm thời không có mở lời.

Tần Anh cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tần Mạn Kiều, chỉ là liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống nói: “Thuộc hạ từng thổ lộ tiếng lòng với Lục tiểu thư, Lục tiểu thư nói chỉ cần thuộc hạ làm việc cho nàng, nàng sẽ mượn nhờ thế lực của Thái Tử để dìu dắt thuộc hạ.”

“Chờ Lục tiểu thư gả vào Đông Cung rồi sẽ chiêu nhập thuộc hạ vào trong cung làm cận vệ của Thái Tử, thuộc hạ động lòng, nên mới đồng ý với yêu cầu của Lục tiểu thư.”

“Hôm qua, lúc Lục tiểu thư ra khỏi thành thì đã được thuộc hạ. Nàng biết Ngũ tiểu thư có thai với Thần Vương điện hạ, cho nên muốn thuộc hạ tìm một cơ hội khiến Ngũ tiểu thư sảy thai.”

“Nhưng Lục tiểu thư đã dặn đi dặn lại, chớ có làm bị thương những người khác của Tần gia. Hầu gia, thuộc hạ không sợ chết, chỉ cầu xin Hầu gia tha cho Lục tiểu thư, Lục tiểu thư không để thuộc hạ đả thương ngài, liền chứng minh trong lòng Lục tiểu thư vẫn còn giữ lại một mảnh thiện lương.”

“Bốp!” Bình Xương Hầu nghe xong câu nói phía sau kia thì càng tức giận hơn.

Nếu như thật sự là thiện lương, thì nó cũng sẽ không ra tay với một đứa bé còn chưa kịp chào đời.

Ông cho rằng người thân của mình sẽ không sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu như trong hậu viện của người khác, nhưng lại không ngờ rằng, nữ nhi của mình lại giật dây Tần Gia Quân tổn thương người trong nhà.

Ông thật sự là quá thất vọng với nó rồi!

“Ngươi còn có gì để nói nữa không?

Tần Mạn Kiều bật cười ha hả.

Bình Xương Hầu nhíu mày tức giận quát: “Tần Mạn Kiều, ngươi còn không biết sai sao?”

Nàng cười ha hả chừng mấy tiếng, rồi mới chậm rãi nói: “Nữ nhi ngang bướng, không chịu nghe lời dạy dỗ. Nữ nhi không phải nữ nhi ngoan ngoãn trong mắt ngài, cho nên người khác nói nữ nhi của ngài sai rồi, ngài liền cảm thấy là con sai rồi!”

“Phụ thân không hề có chút tin tưởng nào đối với con. Coi như con có nói gì thì ngài cũng sẽ cảm thấy là con đang lừa ngài. Người này là ai, ngay cả tên họ hắn là gì con cũng không hề biết. Hắn nói hắn ái mộ con, vậy thì chính là ái mộ con sao?”