Hoàng Hậu Trọng Sinh: Sủng Ái Thành Đoàn

Chương 27: Nàng Thật Sự Không Có Lương Tâm

“Thế…” Nàng nhìn Sở Nghiêu, muốn nói rồi lại thôi.

“Rửa mặt dùng bữa đi!”

Hắn không muốn nói sâu hơn về chủ đề này, chỉ đơn giản nói cho nàng biết Tần gia đã xảy ra chuyện, hắn thả nàng trở về.

Tần Mạn Kiều rất cảm kích hắn vì không có tiếp tục nhốt nàng ở lại Đông Cung vào lúc Tần gia gặp nạn.

Nhưng điều này cũng làm cho Tần Mạn Kiều cảm thấy có gì đó là lạ.

Kiếp trước hắn phải như vậy. Hắn bá đạo ngang ngược, cho dù Tần gia có gặp phải chuyện gì, thì hắn cũng đều sẽ không nói cho nàng biết.

Hắn chỉ yên lặng làm tất cả, sắp xếp hậu sự cho người thân ở Tần gia của nàng.

Vì vậy nên mới khiến cho Sở Thần và Tần Nguyệt Hề có cơ hội chui chỗ trống. Rất nhiều tin tức nàng nghe được về Tần gia đều là đến từ trong miệng của hai người này.

Bọn họ ác ý chửi bới Sở Nghiêu ngay trước mặt nàng, dùng lời lẽ dối trá dựng lên hết chuyện giả này đến chuyện giả khác, nói Sở Nghiêu là ma đầu hút máu người...

Hắn cho nàng sủng ái, nhưng xưa nay chưa từng tâm sự với nàng, cũng chưa từng nhắc tới chuyện phụ mẫu đã qua đời trước mặt nàng.

Chính vì như vậy nên Tần Mạn Kiều mới cho là hắn đang trốn tránh tội ác của mình.

Bây giờ trọng sinh trở lại, dường như có một số việc đã thay đổi rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì một đời này nàng không có đến Kim Nguyệt Am, cho nên cũng làm Sở Nghiêu thay đổi theo sao?

Lúc dùng bữa, hắn ăn cùng nàng.

Nàng ăn cơm xong, hắn tự mình ôm nàng ra tới xe ngựa.

Tần Mạn Kiều ngồi trong xe ngựa vén rèm lên nhìn hắn: “Điện hạ, chờ đến sinh thần của ngài thì ta lại vào cung có được không?”

Đại ca bị thương, cha cũng không biết tình hình thế nào, nàng phải về Tần gia giải quyết con sói mắt trắng Tần Nguyệt Hề này trước đã.

Sở Nghiêu đứng bên ngoài, nghiêng người nhàn nhạt trả lời: “Tùy nàng!”

Hai chữ đơn giản, nhưng Tần Mạn Kiều lại nghe ra được rất nhiều bất đắc dĩ và chua xót ẩn trong đó.

Nàng ngây người dựa vào cửa sổ một hồi lâu, cũng nhìn chằm chằm hắn rất lâu, lâu tới mức đôi mắt nàng ê ẩm, trong hốc mắt cũng tràn ra một hồi ánh nước.

Nàng vươn tay muốn kéo hắn, nhưng không biết là tay nàng ngắn, hay hắn đứng xa, khiến nàng không bắt được hắn.

Vì sao vậy nhỉ? Rõ ràng là Sở Nghiêu đang ở trước mặt nàng, nhưng Tần Mạn Kiều lại cảm giác như hắn đang cách mình thật xa xôi.

Khi Sở Nghiêu quay đầu lại nhìn thấy bàn tay nhỏ đang vươn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ không chút do dự, hắn đã bước tới cầm lấy tay nàng, hỏi: "Sao thế?”

Tần Mạn Kiều cười cười, nói: “Ta muốn sờ thử mặt của điện hạ, có được không?”

Khuôn mặt Sở Nghiêu hơi cứng lại, hắn đứng lặng một hồi rồi mới bước lên trước một bước, cúi đầu xuống cầm lấy bàn tay thơm mềm của nàng đặt lên má phải mình!

Má phải của hắn không có bị bỏng.

Tần Mạn Kiều tham lam mà vươn thêm một tay khác ra sờ lên má trái của hắn.

Má trái đã từng in đầy vết sẹo dữ tợn, nàng cũng đã từng bị sẹo trên mặt hắn dọa cho bật khóc.

Mắng hắn quá xấu xí, giống hệt như một con quỷ, còn nói khuôn mặt kia làm nàng thấy vô cùng ghê tởm, khiến nàng có thể nôn hết cơm đã ăn trong suốt ba năm ra.

Hắn chân thành thật tình với nàng như vậy, khiên cả người bị thương cũng chỉ vì muốn cứu mạng nàng. Vậy mà cuối cùng... thứ nhận được lại là những lời nói ác độc của nàng.

Nàng đúng là thứ không có lương tâm mà!

“Thật xin lỗi!” Giọng nói của Tần Mạn Kiều có hơi cứng ngắt, cũng kìm nén sự hối hận không nguoi.

Lúc Sở Nghiêu nghe thấy một tiếng xin lỗi này của nàng, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén hệt như muốn nhìn thấy người trước mặt mình.

Lúc này, nàng lại nói: “Hôm qua còn đồng ý với ngài, cùng ngài trở về Đông Cung, kết quả mới hôm nay mà đã làm phiền điện hạ tự mình ôm ta đến cửa cung, khiến điện hạ hao tâm tổn trí như thế rồi.”

Ánh sáng trong mắt Sở Nghiêu lập tức tối xuống.

Hắn rút đầu ra khỏi tay nàng, đẩy nàng trở vào trong xe ngựa: “Bị thương thì đừng đυ.ng nước, chăm sóc tốt cho chính mình.”

“Vâng!” Tần Mạn Kiều gật đầu, rèm bị Sở Nghiêu kéo xuống, nàng còn chưa kịp nói thêm với hắn mấy câu thì Sở Nghiêu đã thúc giục ảnh vệ đánh ngựa rời đi.