Sở Thần liếc nhìn thái y, mặc dù đám thái y này là người bên cạnh hoàng hậu, nhưng Sở Thần cũng đợi sau khi bọn họ băng bó vết thương cho mình xong, rời khỏi phòng ngủ của mình, hắn mới thành thật giải thích chuyện đã xảy ra hôm nay.
Liêu Hoàng Hậu nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, suýt chút nữa quay lại tát cho Sở Thần một cái.
Sở Thần nhanh chóng dơ tay chặn trước mặt mình, hô to: “Mẫu hậu, mẫu hậu, đừng!”
“Thái Tử vừa được sắc phong, thế lực trong triều bất ổn, vẫn có không ít thần tử tiền triều đang ủng hộ con. Bản cung dặn lại con một lần nữa, không cần phải làm ra mấy chuyện ô uế như vậy!"
“Sao con lại có thể khiến cho Tần Nguyệt Hề kia mang thai con của mình được chứ?”
Tuy Liêu Hoàng Hậu rất tức giận, nhưng cũng không dám thật sự đánh con mình.
Sở Thần để tay xuống, lại không cẩn thận đυ.ng trúng vết thương, hắn đau đến nghiến răng trợn mắt.
Liêu Hoàng Hậu khẩn trương hỏi: “Thế nào, đau ở đâu? Để mẫu hậu xem xem!”
“Không có, không có!” Sở Thần không có nói cho Liêu Hoàng Hậu, đứa nhỏ trong bụng Tần Nguyệt Hề là có được ở Bách Hoa Yến.
Tròng lòng hắn vẫn rất thích Tần Nguyệt Hề, cảm thấy nàng ta vừa thông minh lại có trí lớn.
Cũng tỷ như hôm nay khi hắn xông vào khuê phòng của Tần Mạn Kiều, tạo ra hiểu lầm giữa Tần Mạn Kiều và Thái Tử.
Tần Nguyệt Hề nói nàng ta nguyện ý làm thϊếp, chỉ hy vọng hắn có thể lôi kéo Tần Mạn Kiều vào trận doanh của mình, rồi nhét gọn thế lực của Tần gia vào túi.
Hắn cảm thấy Tần Nguyệt Hề rất biết cân nhắc mọi chuyện vì hắn, là trợ lực tốt nhất giúp hắn đoạt trữ trong tương lai.
Liêu Hoàng Hậu giận tái mặt, nghiêm túc quát: “Bình Xương Hầu sẽ không để cho cả hai nữ nhi của mình gả vào Phủ Thần Vương đâu.”
“Nhưng mà mẫu hậu à, người cam tâm tình nguyện nhìn Thái Tử cưới nữ nhi Tần gia về sao?” Sở Thần không cam tâm, hắn cảm thấy phụ hoàng bất công: “Phụ hoàng thật bất công, rõ ràng là con cũng chưa thành gia, vậy mà mọi chuyện đều chỉ nghĩ cho Thái Tử.”
“Tần gia một nhà trung liệt, tuyệt đối sẽ trở thành cây đao trong tay Thái Tử. Bỏ Tần gia vào túi, thì không ít thế lực trong Kinh đều sẽ chậm rãi dựa vào bên người hắn.”
“Cũng không biết là Thái Tử đã cho Tần Mạn Kiều kia uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến nàng ta đột nhiên làm phản, ngay cả lời nhi thần nói mà cũng không nghe. Trước đó nàng ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn, chỉ cần là chuyện nhi thần muốn thì đều sẽ răm rắp đi làm.”
“Đủ rồi!” Đôi mắt Liêu Hoàng Hậu chìm xuống, tự nhiên là bà ta cũng biết rõ thế lực của Tần gia.
Mặc dù Tần Mạn Kiều chỉ được vẻ bề ngoài, lại còn là bao cỏ, nhưng mấy vị nhi tử mà Bình Xương Hầu sinh ra kia đều là người có năng lực xuất chúng.
Nếu như có thể kéo đến trận doanh của mình, để bọn họ bày mưu tính kế cho nhi tử của bà ta, thì còn sầu không thể phế bỏ được Thái Tử chứ?
Nhưng mà, lòng của Tần gia không hướng về bà ta.
Điểm này khiên Liêu Hoàng Hậu vô cùng tức giận.
Nếu như bà ta không có, thì Thái Tử cũng đừng hòng có được.
Vậy thì hủy Tần Mạn Kiều đi.
“Nếu như Tần Nguyệt Hề lấy thân phận nữ nhi Mạnh Thị gả vào vương phủ, vậy thì không có tư cách làm Thần Vương Phi. Mẫu hậu đã sắp xếp tôn nữ của Tôn Thủ Phụ cho con rồi, đến nỗi thứ phế vật Tần Mạn Kiều kia…”
Đôi mắt Liêu Hoàng Hậu nhíu lại, đáy mắt nổi lên một vòng tính toán âm độc: “Ngày sinh thần của Thái Tử đã sắp tới, đến lúc đó, bản cung sẽ đưa cho Thái Tử một món quà lớn. Gần đây con hãy an phận ở lại trong phủ dưỡng thương cho tốt đi, bổn cung sẽ sắp xếp xử lý Tần Mạn Kiều kia.”
Sở Thần không hề có chút ý kiến nào với sự sắp xếp của mẫu hậu mình: “Vâng, nhi thần nghe mẫu hậu.”
“Mấy ngày này, con chớ có lại đi trêu chọc Thái Tử, làm hỏng chuyện tốt của bản cung!”
“Nhi thần đã biết!”
Liêu Hoàng Hậu rời đi, Sở Thần ở trong vương phủ dưỡng thương.
Sáng sớm hôm sau, Tần Mạn Kiều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Lúc nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong Cảnh Nhân Cung rộng lớn quen thuộc.
Nhưng Sở Nghiêu không có ở bên cạnh khiến nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ rằng tất cả đều là mộng.
Tỉnh mộng rồi, Sở Nghiêu cũng sẽ biến mất.
Nàng vén chăn lên, chưa kịp mang giày vớ vào đã chạy nhanh ra ngoài.
Cung nữ thủ điện kinh hô: “Tần cô nương, người còn chưa mang giày…”
Tần Mạn Kiều bước qua cửa cung, liền thấy được Sở Nghiêu đang đi từ hành lang bên ngoài tới.
Nàng không chút do dự mà chạy nhanh về phía Sở Nghiêu. Lúc tới gần, Tần Mạn Kiều vội giang rộng hai cánh tay ra, ôm chặt lấy hông hắn.