Hoàng Hậu Trọng Sinh: Sủng Ái Thành Đoàn

Chương 22: Từ Bỏ Ta Đi

“Nàng…” Sở Nghiêu cắn răng nhìn nàng chằm chằm.

Tần Mạn Kiều “ha hả” cười nói, nước mắt không khống chế được lại rơi xuống, nàng vừa khóc vừa cười: “Ngài không cần phải làm bộ hận ta muốn chết rồi lại quay đầu muốn quan tâm ta. Nếu như ngài đã không tin ta như vậy, thì hà cớ gì lại không buông tay?”

“Cứ xem như ta không nguyện ý từ hôn, thì ngài cũng có thể không chút do dự mà từ bỏ ta! Ngài luôn cho là ta đang hành hạ ngài, kỳ thực chính là tự ngài đang hành hạ mình!”

“Không phải là ngài muốn đi sao? Không phải là không muốn nhìn thấy ta sao? Vậy thì đi đi, đi, coi như hôm nay ta tự cắn lưỡi chết tại đây, thì đó cũng là ta tự làm tự chịu, ngài không cần phải thương hại ta!”

Nàng dùng sức đẩy hắn, đánh hắn.

Không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ bản thân bị Sở Thần làm tức đến mức hộc máu.

“Ngài đi đi, đi đi! Mặc kệ ta ở cùng với ai, ngài muốn thì cứ chém đầu ta, muốn ta chết cũng được, ta tuyệt sẽ không oán ngài lấy nửa câu!”

Nàng càng đẩy, hắn lại càng ôm chặt nàng.

Nhưng Tần Mạn Kiều vẫn không thể nhịn được mà hộc máu trong lòng hắn.

“Phốc!”

Sở Nghiêu cứ tưởng rằng, máu trong miệng là do nàng tự cắn đầu lưỡi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều máu bị phun ra như vậy, hắn liền phát giác ra không thích hợp.

Hắn nâng cằm của nàng lên, dùng tay đỡ lấy máu đang chảy xuống kia, đôi con ngươi co lại: “Kiều Kiều!”

“Ta không sao, còn không có chết được, ưm…..”

Lúc nàng mở miệng nói chuyện, hắn liền dùng ngón tay cạy miệng của nàng ra.

Tần Mạn Kiều hoảng loạn không thôi.

Lúc tay hắn vừa chui vào, nàng liền hung hăng cắn chặt tay hắn.

Sở Nghiêu nhíu mày, mắt không chớp nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, để nàng tùy ý cắn ngón trỏ của mình.

Tần Mạn Kiều thấy hắn không hề phản kháng, cũng không có ý muốn rút tay lại, cuối cùng vẫn là không nỡ cắn quá mạnh.

Nàng nhả tay hắn, cũng đẩy hắn ra, dùng khăn tay bịt miệng mình rồi quay mặt đi nói: “Ta không sao!”

“Thái y!” Sở Nghiêu nhìn chằm chằm vào ngón trỏ dính đầy máu của mình.

Máu tươi là màu đỏ, nhưng máu nhuộm trên tay hắn lại là máu tụ màu đen.

Máu này không phải là nàng tự cắn lưỡi làm tổn thương mình, mà là từ trong cơ thể nàng phun ra.

Triệu thái y chạy nhanh lên xe, Sở Nghiêu giữ chặt nàng trong lòng mình. Tần Mạn Kiều ra sức giãy dụa: “Đừng động vào ta, không phải là ngài chê ta bẩn sao? Mau thả ta ra!”

“Xem cho nàng!” Sở Nghiêu quát khẽ một tiếng, chẳng những không có buông ra mà ngược lại còn ôm chặt nàng vào lòng.

Triệu thái y nơm nớp lo sợ bước lên, bắt mạch cho Tần Mạn Kiều.

Một lúc sau, Triệu thái y lui về, bẩm báo: “Tần cô nương là do giận dữ công tâm nên xuất hiện máu tụ, khiến khí huyết không lưu thông được mà hộc máu."

Giận dữ công tâm!

Khí huyết không lưu thông mà hộc máu!

Sắc mặt Sở Nghiêu khó coi.

Nàng với Sở Thần cùng nằm trên một chiếc giường ôm nhau, nàng còn tức đến mức hộc máu.

Lửa giận trong lòng Sở Nghiêu đều vì một câu này của Triệu thái y mà dịu đi.

Nhưng sự tức giận và trào phúng trong mắt hắn đều đã bị Tần Mạn Kiều thấy rõ.

Sở Nghiêu, ngài vừa đè nén lửa giận của mình, lại vừa cố gắng thuyết phục bản thân phải yêu quý ta, bảo vệ ta... Ngài có mệt hay không?

Nàng đột nhiên cảm thấy, trở về bảo vệ hắn là sai hoàn toàn.

Cách tốt nhất chính là nàng nên buông tay, để hắn quên đi mình, có như thế thì hắn mới vui vẻ được.

“Thái Tử!” Nàng tựa vào đầu vai của hắn, nghĩ đến quyết định vừa xong, liền cảm giác lòng đau như cắt: “Ngài hãy từ bỏ ta đi.”

Cái tay đang ôm lấy nàng kia đột nhiên siết chặt.

Khuôn mặt hắn trở nên vô cùng tối tăm, trong mắt hiện lên cảm xúc thống khổ.

Nếu như hắn có thể buông tay, thì cần gì phải tự hành hạ chính mình như vậy?

Hắn ôm chặt nàng, nói rõ từng chữ: “Không, bỏ!”