Mấy huynh đệ Tần gia nghe Tần Mạn Kiều nói xong, đều nhao nhao im lặng suy tư, cảm thấy nàng nói đúng.
Đại ca Tần Thiên Lang nói: “Cha, muội muội nói không sai, chỉ là lấy thân phận Mạnh Thị xuất giá, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho nàng ta.”
Nhị ca Tần Thiên Kiệt gật đầu một cái nói: “Chúng ta tuyệt đối không quên ân cứu mạng của cha của Nguyệt Hề muội muội.”
Tam ca Tần Thiên Lễ: “Con có thể lấy cửa hàng gấm vóc tốt nhất ra làm quà cưới, để Nguyệt Hề muội muội phong quang xuất giá.”
Còn có lão tứ Tần gia Tần Thiên Hạo: “Cha, Mạnh Thị có gì mà không tốt? Mỗi lần gặp vụ mùa bội thu, cữu cữu Mạnh gia kia đều sẽ đưa đến chút nông sản và thịt rừng cho chúng ta. Thiết nghĩ nếu Nguyệt Hề tỷ tỷ trở về Mạnh gia thì cũng sẽ không bị bọn họ đối đãi hà khắc.”
Bốn huynh đệ Tần gia nhao nhao, khiến Bình Xương Hầu có một tia dao động.
Trương Thị đứng dậy, đi đến bên cạnh Bình Xương Hầu, khoác tay lên cánh tay của ông ấy: “Hầu gia, ta đã sớm chuẩn bị đồ cưới cho Nguyệt Hề, chỉ nhiều chứ không ít, là gấp ba lần so với lúc Mạn Ca xuất giá, Tần gia chúng ta tuyệt đối không bạc đãi Nguyệt Hề.”
“Phu nhân!” Cuối cùng thì sợi dây cung dưới đáy lòng của Bình Xương Hầu cũng dãn ra.
Hắn kéo Trương Thị, nhìn về phía Tần Nguyệt Hề: “Nguyệt Nhi, con yên tâm, cho dù con có trở lại Mạnh gia...”
“Cha thật sự nhẫn tâm đưa nữ nhi trở lại Mạnh gia…”
“Không phải đưa, mà là muốn loại tên của tỷ ra khỏi tộc phổ Tần gia, bỏ vào từ đường Mạnh Thị, đổi thành Mạnh Nguyệt Hề. Chờ ba ngày sau này lại mặt, cũng là trở về thăm Mạnh gia, chứ không phải là Tần gia.” Tần Mạnh Kiều lập tức đánh gãy ý tưởng hay ho của nàng ta.
Tần Nguyệt Hề âm thầm cắn răng.
Tiện nhân Tần Mạn Kiều này dám hủy chuyện tốt của nàng ta!
“Ta rõ ràng là nữ nhi Tần gia, tên được ghi vào gia phả Tần gia, cha đã từng nói sẽ xem ta như ruột thịt, bây giờ xem ra, chỉ là Nguyệt Hề tự mình đa tình mà thôi.”
“Nếu từ đầu tới cuối cha đều chưa từng xem Nguyệt Hề như thân nữ nhi mà đối đãi, thì trước đây cần gì phải ôm nữ nhi đến Tần gia làm gì?”
“Cho nữ nhi cẩm y ngọc thực, khiến nữ nhi tham niệm, xem cha nương của người khác như thân cha nương của mình, cuối cùng lại đánh nát mộng đẹp của nữ nhi.”
“Cha, người biết trong lòng nữ nhi có đau khổ bao nhiêu không? Giống như có một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim của con vậy!”
“Nếu như đã khiến cha nương, các ca ca khó xử như thế, vậy thì Nguyệt Nhi không lấy chồng, không sinh con nữa.”
Nói xong, Tần Nguyệt Hề đánh mạnh lên bụng mình, cảm xúc vô cùng kích động.
Sở Thần nhanh chóng ôm lấy nàng ta, quát to một tiếng: “Nguyệt Nhi mau dừng tay, Bình Xương Hầu, ngài đối xử với nữ nhi của ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”
Trương Thị đã sớm nghe không nổi nữa, đối với Tần Nguyệt Hề, bà tự hỏi chưa bao giờ bạc đãi nó.
Không ngờ kết quả lại là nó không hề có lòng với Tần gia như thế.
Lúc Sở Thần dùng ân tình để cưỡng ép Bình Xương Hầu, Trương Thị liền không nhịn được tức giận mà nói: “Thần Vương điện hạ, lần này thần phụ phải đắc tội ngài mấy câu.”
“Thần phụ muốn hỏi, Tần gia đối đãi với Nguyệt Hề như thế nào? Tần gia là không cho nó ăn, không cho nó mặc, hay là không cho nó chỗ ở?”
“Nó thích cầm kỳ thư hoạ, thần phụ liền mời họa sĩ, nhạc công và tiên sinh đến dạy bảo.”
“Nó muốn tập võ, phu quân thần phụ liền tự mình chỉ dạy, thần phụ giáo dưỡng nữ nhi ruột thịt của chính mình cũng chưa từng cẩn thận từng chút một như thế.”
“Nhưng mà đối với Nguyệt Hề, thần phụ dám chỉ tay lên trời mà nói, nếu như thần phụ từng động đánh nó dù chỉ một đầu ngón tay, hay từng bạc đãi nó dù chỉ nửa phần, thì thần phụ nguyện bị sét đánh.”
“Còn Nguyệt Hề thì sao? Nguyệt Hề, ta hỏi ngươi một câu. Vì sao trước đây lúc Hầu gia tìm được bức thư tình kia trong phòng ngươi, ngươi lại một mực khẳng định đó là thư tình Mạn Kiều viết cho Thần Vương?”
“Kiều Kiều là vị hôn thê của Thái Tử, ngươi cũng không phải là không biết tính nghiêm trọng của việc này!”
Cuối cùng lại vòng vo trở về.
Tần Nguyệt Hề bị Trương Thị chất vấn tới tái mặt.