Tiểu Thụ Có Xúc Tua

Chương 2

Liễu Tư: Cho rằng tôi là ngắn nhỏ -kun? Kẻ ngây thơ!

Liễu Tư là thực vật duy nhất tự mình có ý thức trong bộ nhà ấm thực vật cao cấp này, còn vô tri vô giác mà học được tiếng Trung, chỉ tiếc không có miệng để nói. Bởi vì quá mức hi hữu, Liễu Tư được hưởng thụ đãi ngộ cấp 5 sao, không chỉ có nước dinh dưỡng tốt nhất, mà còn có chương trình âm nhạc, giải trí và TV làm bạn mỗi ngày......

Toàn bộ quá trình nuôi dưỡng giống như quá trình quốc gia nào đó bên châu Âu vì để có được thịt gà, thịt bò ăn ngon nhất mà cung cấp các loại phục vụ tốt nhất cho gà, bò, đảm bảo thể xác và tinh thần của chúng khỏe mạnh...... Sống so với người bình thường còn thoải mái, hạnh phúc hơn!

Đáng tiếc, Liễu Tư lại không vui vẻ một chút nào. Chỉ có cuộc sống ở trong rừng rậm khắp nơi đều là cỏ cây cùng nguy hiểm trùng trùng lại tràn đầy sự khiêu chiến cùng tình cảm mãnh liệt, mới là sinh hoạt mà cậu hướng tới nhất. Tuy nơi này có hoàn cảnh sinh tồn rất tốt, nhưng cậu không phải là thố ti hoa mảnh mai yếu đuối, không cần kẻ khác vì cậu chắn gió che mưa!

Trong hoàn cảnh an nhàn lại vô vị không ngừng lặp lại này, có lẽ đến cuối cùng cậu cũng sẽ hết hy vọng, sau đó mất đi toàn bộ sức sống, giống như những thực vật khác, làm một vật thí nghiệm bình thường, tuyệt vọng mà chờ đợi thời điểm cuối cùng trong sinh mệnh của mình đến.

Không, có lẽ những thực vật bình thường vô tri đó còn hạnh phúc hơn cậu. Sẽ chỉ có cậu, khoảng khắc cậu gần chết đi, bởi vì không còn giá trị lợi dụng, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị kéo vào phòng thí nghiệm......

Phương giáo sư mặt hiền tâm ác đang đi đến đây, dù trong lòng Liễu Tư cực kỳ không muốn, nhưng vẫn duỗi dài xúc tua, cũng tự mình cắt đứt một đoạn xúc tua dài 10cm cho lão ta.

Phương giáo sư là người có tư lịch già nhất trong số các nghiên cứu viên, cũng là người có quyền hành lớn nhất. Liễu Tư rất thức thời, ở trong vườn này lâu rồi cũng đã nhìn quen cảnh các nghiên cứu viên tới lấy mẫu thí nghiệm trên người thực vật, liền tự giác mà “ Thượng cống ”, nhưng mà cũng chỉ thượng cống cho mỗi mình Phương giáo sư. Còn những người khác á, chỉ có thể nghênh đón “ Bão táp ” thôi!

Bởi vì được trấn viên chi bảo thượng cống, Phương giáo sư cảm thấy hãnh diện, ánh mắt nhìn Liễu Tư càng thuận mắt hơn.

“ Những người trẻ tuổi bây giờ thiệt là, đã nói là không cần đi trêu chọc nó, mấy cô mấy cậu sao lại còn...... ”, Phương giáo sư vuốt vuốt râu, “ Xem đi, cậu ta chính là kết quả! Chúng ta đang nghiên cứu độc vật, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận...... ”