Dỗ Em Kết Hôn

Chương 29:

Sắc trời tối hẳn.

Đằng sau những đám mây đen xanh, có tiếng sấm yếu ớt chuẩn bị chờ tấn công.

Ánh mắt Lạc Thi lại rơi vào trong hồi ức xa xôi, vào một buổi trưa đầy nắng, trong đình viện phồn hoa như mây, Lạc Vệ Đông ôm cô cưỡi ngựa lớn, hỏi cô năm nay muốn quà sinh nhật gì.

Tiểu Lạc Thi đếm trên đầu ngón tay đếm một danh sách dài, Lạc Vệ Đông đều đáp ứng tất cả.

Thư Mộng Phương ngồi ở bàn trà cười nói: "Anh như vậy là dạy hư trẻ con."

"Có sao đâu?"Lạc Vệ Đông tùy ý để Tiểu Lạc Thi níu lấy tóc của ông, cười nói, "Tiền của anh sau này đều để cho con gái chúng ta, con bé muốn cái gì, chỉ cần bố mua được, thì có gì mà phải sợ?"

Lạc Vệ Đông khi đó với ông của giờ phút này như trùng vào cùng một chỗ.

Làm sao mọi chuyện lại có thể biến thành như vậy?

Lạc Thi nghĩ mãi cũng không rõ.

Nhưng cô duy nhất hiểu được chính là .....

"Con từ chối."

Lạc Vệ Đông tức giận như cô đoán được từ trước.

"Nếu muốn cướp phòng trưng bày tranh của mẹ con, thì kiện con đi”

Lạc Thi đem tất cả những ký ức đẹp đẽ và những vết thương không cách nào khép lại kia toàn bộ chôn giấu đi, bình tĩnh đối mặt với Lạc Vệ Đông

"Tại toà án hãy nói chuyện bố dùng tiền của mẹ để làm giàu, dùng quan hệ của mẹ để phát triển nhưng lại đem cô con gái duy nhất của bà đuổi ra khỏi nhà, độc chiếm tất cả tài sản của bà ấy cho quan toà, nói cho toàn bộ người trong thành phố Cảnh Hải biết..... Con chờ bố đến kiện con."

Lạc Thi nói xong, lưu loát xoay người đi qua đại sảnh sáng rực, xuyên qua đám đông đang nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau.

Cô mơ hồ nghe thấy có người giễu cợt, có người chế nhạo, có người âm thầm nói móc cô cũng có ngày hôm nay.

"Trước kia nhìn kiêu ngạo như thế hóa ra ngay cả bố ruột mình cũng không biết là ai."

Lạc Thi dừng bước, quay đầu đánh giá người phụ nữ đang mỉa mai cô một chút

Cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ rồi nói:

"Chung Tâm Nghi, lần trước tôi nhìn thấy vị hôn phu của cô dẫn theo một người phụ nữ đi mua Hermès, người phụ nữ đó còn hôn anh ta trên đường đến nỗi miệng anh ta dính đầy son môi. Cô có biết chuyện này không?"

Bị Lạc Thi điểm danh cô gái kia sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Những lời bàn tán xung quanh Lạc Thi lập tức chuyển dời đến cô gái kia, cái người gọi là Chung Tâm Nghi tức giận chửi ầm lên nhưng trước đó Lạc Thi đã đi ra tòa nhà.

Trong đình viện mùi cỏ cây phảng phất trong cơn mưa phùn, từng giọt mưa bay bay, từng hạt từng hạt rơi xuống người hầu nhà họ Lạc đang thu dọn đồ đạc, dẫn khách vào nhà trú mưa

Nhưng cũng có một số người tụ tập quanh bể bơi, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Lạc Thi cũng tiện thể để ý một chút nhưng khi nhìn rõ ánh mắt có chút cứng đờ.

"Ô oa a a a ....."

Lạc Hành người lúc trước 𝓱ă𝓷𝓰 𝓱á𝓲 còn giơ súng bắn nước để chiến đấu, chẳng biết tại sao bây giờ toàn thân ướt đẫm đang đứng bên cạnh hồ bơi gào khóc, Ổ Quyên sau khi biết tin đang đau lòng trùm khăn tắm lên cho Lạc Hành.

"Sao lại không cẩn thận như thế! Đã nói con đừng chạy lung tung bên cạnh bể bơi rồi mà con vẫn không nghe lời, lần này thật sự rơi xuống rồi! Thời tiết này không lạnh chết cóng mới là lạ!"

Lạc Hành run rẩy khóc lóc: "Không, không phải con..... Là có người đẩy con......"

"Nói hươu nói vượn, ai dám đẩy con? Nói láo thêm lần nữa mẹ đánh con đấy."

Ổ Quyên không chút do dự cho rằng đây là lời bao biện mà đứa con trai nghịch ngợm này nghĩ ra.

Quay đầu, bà vừa cười vừa nói với người đàn ông bên cạnh đã cứu Lạc Hành lên giọng nói đầy cảm kích:

"Cảm ơn cậu đã kịp thời kéo đứa bé này lên, Đứa bé này quả thật rất nghịch ngợm."

Phó Dư Thâm ống tay áo phải còn thấm ướt vì cứu người, anh cúi mắt xuống, một bên buông ống tay áo, một bên nhìn về phía Lạc Thi đang nhìn về hướng này.

"Không cần phải khách khí."

Anh thản nhiên mỉm cười, nụ cười xuất phát từ ánh mắt mà lạnh lẽo như nước trong hồ.

"Chỉ là, mọi người nên quản lý con cái cẩn thận một chút, lần sau nếu tiếp tục gặp phải chuyện này, sẽ rất nguy hiểm."

tiếng khóc Lạc Hành bén nhọn lại chói tai, các vị khách ở trong phòng tránh mưa nhâncũng không ngừng nhìn về hướng này.

Lạc Thi quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự Lạc gia trong đêm tối.

bên cạnh Cửa sổ thủy tinh, Lạc Trừng mười tuổi đang cầm ôm một chiếc dù che mưa, dường như muốn đưa cho Lạc Thi nhưng lại bị Ổ Quyên đang ôm Lạc Hành vào nhà ra hiệu người hầu ngăn lại, đem Lạc Trừng lôi về.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng không khí hoà thuận vui vẻ,một bữa tiệc

náo nhiệt sắp bắt đầu.

Mưa bụi bay mông lung trong đình viện, chỉ nghe từng thanh âm của mưa rơi trên những phiến lá.

Phó Dư Thâm không nói gì chỉ nhìn cô.

Giờ phút này, dường như phải nói cái gì đó, nhưng nên nói cái gì cho phải đây? Lạc Thi nghĩ mãi không ra.

Cuối cùng cô chỉ từ xa nhìn Phó Dư Thâm gật đầu xem như một lời chào sau đó quay người đi vào màn mưa trong bóng đêm lờ mờ.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Phó Dư Thâm đứng hồi lâu trong đình viện, lâu đến mức lọn tóc nơi đầu vai cũng bị nước mưa thấm ướt, Thẩm Gia Mộc trong phòng đợi mãi vẫn không thấy anh cuối cùng đi ra ngoài tìm anh cùng Cảnh Duệ.

Thẩm Gia Mộc : "Sao không đi vào?"

...... Trở về."

Cảnh Duệ kinh ngạc nhướng mày: "Ý anh là gì? Vị Lạc tiên sinh bên trong kia đã dành vị trí tốt nhất cho chúng ta, Cảnh Hải có nhiều nhân vật lớn như vậy đang theo dõi, anh nói trở về là về?

Phó Dư Thâm gương mặt lạnh lùng, cũng không giải thích gì, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Thẩm Gia Mộc và Cảnh Duệ nhìn nhau, đều không hiểu cuối cùng là Phó Dư Thâm phát điên cái gì, đành phải thương lượng cho Cảnh Duệ trở về thu thập cục diện rối rắm kia còn Thẩm Gia Mộc thì gọi điện thoại cho lái xe đánh xe tới đón.

Cách đó không xa lái xe đang chờ lệnh rất nhanh đã đánh xe đến.

Mưa to như trút nước, cần gạt nước trên kính phát ra thanh âm nhịp nhàng, trong xe không khí khá ngột ngạt, tài xế hỏi có muốn bật chút nhạc không.

Phó Dư Thâm không trả lời, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe chạy từ cửa sau của biệt thự Lạc gia đến cửa trước.

Thẩm Gia Mộc từ đầu đến cuối đều không hiểu Phó Dư Thâm rốt cuộc có chuyện gì, , cho đến khi anh ta nhìn thấy qua màn mưa ngoài khung cửa kính xe, nơi bậc thang cửa chính một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng đợi xe.

Trời mưa rất lớn.

Lạc Thi không mang dù, cũng may có Đoạn Trì cho cô mượn áo khoác nên có thể dùng để tránh mưa một chút.

Nhưng mưa rơi quá lớn, âu phục đặt ở đỉnh đầu hút nước trở nên trĩu nặng, hơi lạnh nhuốm lên đầu ngón tay của cô, ngay cả việc mở màn hình điện thoại di động đón xe cũng khó khăn.

Ngồi bên ghế lái phụ Thẩm Gia Mộc thấy tình cảnh này, cố gắng đoán tâm tư của Phó Dư Thâm, thăm dò hỏi:

"Phó tổng, trời lạnh như thế, có tiện đường một chút được không?"

Trong màn mưa, cô gái mặc áo khoác trông thật nhỏ bé, hai dây treo mỏng manh của chiếc váy lễ phục treo trên đôi vai gầy đơn bạc, nước mưa thấm qua lớp vải ướt đẫm ép vào lưng cô, mỏng manh yếu ớt như thể không chịu được sức nặng như những cánh hoa trong cơn mưa nặng hạt.

Như thể sự kiêu ngạo và yếu đuối đang cùng tồn tại.

Nhưng cô thà rằng mở miệng nhờ Đoạn Trì cũng không chịu nhờ anh giúp đỡ.

Phó Dư Thâm thu tầm mắt lại, trong xe vang lên tiếng nói lãnh đạm của anh:

"Tôi nợ cô ấy sao?"

Người lái xe không hiểu được ý của ông chủ nên chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Gia Mộc đang ngồi ở tay lái phụ xin giúp đỡ.

Thẩm Gia Mộc lại cảm thấy như bản thân đã hiểu rõ, để lái xe tiếp tục đi về phía trước nhưng đến giao lộ kế tiếp lại mượn cớ xuống xe.

"Đã không còn cần xã giao, vừa đúᑎG ᒪúᑕ bạn của tôi hẹn tôi đi quán bar uống rượu, tôi đi trước một bước."

Thẩm Gia Mộc đứng bên cạnh xe, nâng dù liếc nhìn sắc trời:

"Cơn mưa này sợ là còn lâu mới có thể tạnh, ài, cũng không biết Lạc đại tiểu thư có bắt được xe hay không......"

"Lái xe."

Phó Dư Thâm mặt không đổi sắc ra lệnh.

Maybach trong mưa đêm lướt qua, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Gia Mộc.

Khi đèn xanh chuyển đỏ, lái xe dừng xe lại hỏi ông chủ ngồi phía sau:

"Phó tổng, chúng ta bây giờ về công ty hay về nhà ngài?”

"Về Lạc gia."

...... A?"

Lái xe mờ mịt nâng đầu qua lớp kính nhìn về người phía sau.

Người đàn ông trong gương chiếu hậu lông mày đang cau lại, cảm xúc Phó Dư Thâm bình thường luôn nhàn nhạt, giờ phút này lại lộ ra sự không kiên nhẫn rõ ràng như vậy, lái xe thức thời ngậm miệng lại, rất nhanh liền quay đầu trở về Lạc gia.

Mưa như trút nước như rửa trôi mặt đường, khiến từng bọt nước bắn lên tung tóe.

Lạc Thi an tĩnh ôm đầu gối ngồi xổm ở trên bậc thang, chờ đợi tài xe đang cách cô năm cây số xe tới đón cô trở về, đang nhìn từng vũng nước mưa đến ngẩn người chợt thấy một đôi giày da quý báu bị nước bùn bắn lên dừng lại trước mặt cô.

Lạc Thi chậm rãi nâng tầm mắt, có chút không kịp phản ứng nhìn người đột nhiên xuất hiện ở đây Phó Dư Thâm .

Anh lạnh lùng trầm mặt, một tay cầm dù đen, một cái tay khác cầm áo khoác của anh trong khuỷu tay.

"Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?"

"Năm đó thời điểm chia tay tôi, em không phải rất có năng lực sao?”

Giọng điệu của anh lạnh lùng như băng, tựa như ngọn lửa bùng lên trong đêm mưa mờ mịt, nhưng lại lạnh lẽo.

Lời nói này giống như là giữ trong lòng nhiều năm, lại như không đúng lúc mà đột ngột đánh vào mặt Lạc Thi, cô nhô đầu từ áo khoác ướt đẫm, trên mặt không kịp chuẩn bị mà trở nên bối rối.

Trên thực tế anh còn muốn nói rất nhiều.

Anh muốn mắng Lạc Thi tàn nhẫn, không có chút thương hại nào, nhất định phải chọn lúc anh xảy ra tai nạn xe cộ mà nói chia tay anh, hơn nữa còn cắt đứt một cách nhanh chóng lại kiên quyết, không cho anh chỗ trống nào.

Như thế nhiều năm, anh như một tên ngu xuẩn chỉ biết nhớ mãi không quên, thậm chí còn đáng xấu hổ mà mong mỏi rằng cô đối với anh cũng có cảm giác như vậy.

Cho dù biết cô có bạn trai mới.

Cho dù là sau khi bọn họ chia tay, cô còn mặc áo khoác của đối phương.

Dù vậy.

Anh lúc này, trong màn mưa dày đặc vẫn buông tầm mắt xuống, thoáng nhìn chóp mũi cô phiếm hồng, nhìn đôi mắt đang ướt sũng, cuối cùng vẫn không có cách nào át chế được một thanh âm nơi đáy lòng đang bình tĩnh nói với bản thân mình.

..... Mày muốn cô ấy.

Nhiều năm như thế.

Mày vẫn chấp mê bất ngộ, không phải cô ấy thì không thể.

Phó Dư Thâm nhắm lại mắt, hít sâu một hơi.

Lạc Thi nhìn thấy mu bàn tay của anh đang nổi mạch gân xanh nhàn nhạt, không khỏi bất an mở miệng:

"Phó Dư Thâm ......"

Chiếc ô đen trong tay nghiêng nửa về phía Lạc Thi hơn phân nửa, không hề báo trước, nâng tay đem áo khoác của Đoạn Trì đang trên đỉnh đầu của Lạc Thi giật xuống!

"Anh....."

Lạc Thi còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.

"Theo tôi."

Nước mưa rơi xuống mặt dù, chiếc áo khoác khô mát mang theo hơi lạnh quen thuộc ập xuống, bọc da thịt của Lạc Thi đang nhuốm hơi lạnh lại.

Trong một đoạn áo mà anh mở ra đầy mập mờ, chiếc cổ trắng nõn của cô gái hơi hướng lên, như một con cừu non cô rơi vào sâu trong đôi mắt tĩnh mịch ảm đạm của anh.

"Tôi có thể khiến cho những kẻ đã nhục nhã em phải hối hận."

Trận mưa như trút nước bao trùm toàn bộ thành phố,, Lạc Thi hoảng hốt nghĩ rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.

Cô từng nghĩ rằng, Phó Dư Thâm đã hoàn toàn thất vọng đối với cô, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

Đây rõ ràng là kết quả mà cô kỳ vọng, nhưng khi anh đứng trước mặt cô nói những lời này Lạc Thi đột nhiên nhận ra, nội tâm của cô lại đang mong đợi mà nhảy cẫng lên.

Đợi cô lấy lại tinh thần, đã không tự chủ được, cầm đầu ngón tay của anh.

Khoảnh khắc chạm vào đầu ngón tay của anh trong nháy mắt Lạc Thi muốn rút tay lại đã không còn khả năng, Phó Dư Thâm lật tay nắm chặt cổ tay gầy gò của cô, kéo cô lên từ vũng lầy.

"Đi thôi, "Phó Dư Thâm nhìn về phía bữa tiệc long trọng phía sau Lạc Thi, "Chúng ta cùng đi vào."

Lạc Thi lúc này sắc môi nhợt nhạt hơn hoa hạnh trên cành, lông mi khẽ run, bối rối hỏi:

"Đi vào...... Làm cái gì?"

Lòng bàn tay anh cọ qua hàng mi dính nước mưa của cô, lướt qua cánh môi hơi lạnh của người con gái trước mắt.

"Đương nhiên là cầu hôn."