Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 52

Mãi đến khi áo khoác thật sự bao không nổi nữa Tần Hà mới dừng lại, vác bao lớn trở về.

Đến khi trở lại lò hỏa táng thì sắc trời vẫn còn sớm, một đám thợ thiêu thi đều hết sức tò mò với cái bao sau lưng Tần Hà, lại thấy Tần Hà đổ hết ớt vào trong thùng chuẩn bị rửa sạch, đều xúm cả lại.

“Tần ca, đây là vật gì vậy?” Lưu Tam Cân cầm một quả ớt lên, tò mò hỏi.

“Đây là quả ớt.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.

“Quả ớt?”

“Là cái gì?”

“Chưa nghe nói qua.”

“Có thể ăn không?”

Thợ thiêu thi mồm năm miệng mười nghị luận.

“Một đám củi lửa, đây là ớt, các lão gia trồng để ngắm giọt.” Lão Lương Đầu nói lớn.

Đám người thấy Lão Lương Đầu có thể nói, nhao nhao tránh ra, Lão Lương Đầu vểnh đám râu ria xám trắng lên, tiến về phía trước, cũng cầm lấy một quả ớt nói: “Các ngươi nhìn màu sắc này, đỏ rực, giống như màu sắc đèn l*иg trông rất vui mừng, các lão gia có tiền thích ngắm thứ này.”

Đám người bừng tỉnh hiểu ra.

Lưu Tam Cân hỏi Tần Hà: “Tần ca, cái này hái ở đâu mà nhiều như vậy?”

“Hái ở bên ngoài.”

“Hái nhiều như vậy làm gì?”

“Thứ này ăn được, làm đồ ăn.”

“Gì cơ, ăn được?”

Hai mắt Lưu Tam Cân bắt đầu tỏa sáng.

Đám người cũng rối loạn lên, mặc dù lò hỏa táng không lo vấn đề no ấm, nhưng cũng không thể ăn được thứ gì tốt.

Đều là chút bánh màn thầu bột tạp mang vị đắng chát, khá hơn thì ăn bánh nướng có một tí xíu muối nhưng có thể bị mẻ răng.

“Tần ca, ớt này có thể ăn được?”

Lão Lương Đầu bị phá công, râu ria rớt xuống, vẻ mặt cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Nếu là trước kia, Lão Lương Đầu nhất định tát một phát lên đầu Tần Hà rồi chửi một câu “ Cái tên oa nhi ngốc nhà ngươi, ớt là để ngắm không phải để ăn, có độc.”

Nhưng bây giờ Lão Lương Đầu không dám, Tần Hà người ta bây giờ là lão đại lò hỏa táng.

Giác nhi cứng rắn ngay cả đốt hung thi cũng không chết.

( Giác nhi: diễn viên ưu tú, gọi theo kiểu kinh kịch.)

“Có thể, chính là rất cay.” Tần Hà thành thật gật đầu.

“Ta nếm thử.”

Lưu Tam Cân không đợi Tần Hà nói xong, đã đem quả ớt trong tay nhét liên tục vào trong miệng.

Nhai một cái, hai cái.

Một giây sau, Lưu Tam Cân “oa” một tiếng nhổ ra toàn bộ, hai mắt trợn lên, lè lưỡi ra.

“A! Lửa lửa lửa lửa...”

“Cháy chết rồi, cháy chết rồi.”

Lưu Tam Cân vừa hô câu này, đã dọa ngay đám người đang chuẩn bị chia nhau ăn, vội vàng lại đem quả ớt ném lại vào thùng.