“Chó hoang giành ăn, không cần để ý đến.” Nữ tử áo trắng thuận miệng trả lời một câu, từ từ kéo đẩy kính ống dài, mắt hạnh mở thật to.
Nếu như Tần Hà ở đây, nhất định sẽ hô to một tiếng, “Tặc nữ, trả ta Kim sang hoàn.”
Chính là Bạch Thiến.
“Sư tỷ, cái đồ chơi từ Nam Dương tới này rất lợi hại a, ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng biển hiệu lò hỏa táng.” Vẻ mặt Bạch Thiến tỏ ra ngạc nhiên.
“Cái này gọi là kính viễn vọng, thích thì sư tỷ cho ngươi.” Nữ tử áo xanh nói.
“Cảm ơn sư tỷ.” Bạch Thiến vui vẻ ra mặt.
“Sư muội, thám tử báo cáo nói ngươi bị trọng thương, nhưng nhìn ngươi giống như là không có việc gì vậy.”
“Này.... Là chó săn Phi Ngư Vệ không bắt được ta, báo cáo láo chiến công thôi, ta chỉ là bị thương ngoài da một chút, đã sớm khỏi.” Bạch Thiến hơi mất tự nhiên xoay người, tránh đi ánh mắt nữ tử áo xanh.
Nữ tử áo xanh thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hề nghi ngờ gì.
“Cõi trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, gian nan khổ cực không ngừng, thương thế nhân ta, có thần từ trên trời giáng xuống, vô sinh lão mẫu, chân không gia hương.”
(Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương: Tức là con người sinh ra từ cung trời, cuối cùng lại trở về đó an nghỉ, phủ nhận quan hệ huyết thống thân thuộc, coi mẹ già vô sinh là mẹ của người đời. Đây là câu lưu truyền trong tông giáo dân gian bắt đầu từ thời Minh trở đi.)
Đúng lúc này, Phạn âm vang lên, âm thanh như sắt vàng, không phân biệt cao thấp, âm vang mang theo lực lượng chấn động tâm hồn người khác.
Thân thể hai nữ tử chấn động, vội vàng xoay người hướng về phía một chỗ bóng tối của tòa miếu hoang, khom người cúi đầu: “Cung nghênh sư phụ.”
Tiếng nói vừa dứt, một người mặc áo đen đeo mặt nạ vô thanh vô thức từ trong bóng tối góc miếu hoang bước ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai người giống như hóa thành thực chất.
“Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ, Lưu Dân Doanh chi biến, Thánh giáo ta phải chết hơn ngàn sĩ, đại nghiệp lại gần thêm một bước.” Nữ tử áo xanh tiến lên một bước.”
“Đều nhờ sư phụ bày mưu nghĩ kế, quyết thắng kinh thành.” Bạch Thiến cũng nói.
Người áo đen nói với giọng trầm thấp: “Lần này làm việc, một là triều đình tác nghiệt, hai là mọi người đồng lòng, trong đó cũng có công lao của các ngươi.”
“Tạ ơn sư phụ tán dương.” Hai nữ đồng thanh.
“Tinh nhi, vết thương ngươi thế nào?” Ánh mắt người áo đen nhìn về phía Bạch Thiến.
“Thưa sư phụ, một chút vết thương ngoài da mà thôi, chó săn triều đình báo cáo láo chiến công, khiến cho sư phụ ngài lo lắng.” Bạch Thiến vội vàng trả lời.
“A?”
Người áo đen trầm tĩnh rốt cuộc trong âm thanh cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc.
“Sư phụ, ngay cả Phi Ngư Vệ đều đã bắt đầu báo cáo sai chiến công, cái triều đình chó má này chống không được mấy ngày nữa.” Nữ tử áo xanh cười lạnh một tiếng.
“Càng là thời điểm mấu chốt, càng phải cần thận.”
Ánh mắt người áo đen từ trên người Bạch Thiến rời đi, người sau mở ra miệng nhỏ, rất cẩn thận thở ra một hơi.
“Sư phụ, kế tiếp ta cùng sư muội làm việc như thế nào?” Nữ tử áo xanh hỏi.
“Kế hoạch không thay đổi, y theo kế hoạch mà làm, mặt khác tận lực tránh đừng tới gần lò hỏa táng thành Đông.”
“Lò hỏa táng thành Đông làm sao?” Bạch Thiến ngẩng đầu.
“Ha ha, nói đến rất kỳ quặc, không ngờ tên tiểu tôn tử Liễu Thương bị đốt chết tươi ở nơi đó, nó đã phái Hình Nô xuôi nam, nơi đó sợ là sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, các ngươi cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.”
“Vâng, sư phụ.”
....