Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 36 Lưu Dân Doanh bạo loạn

Hiển nhiên Tần Hà đã vui vẻ quá sớm.

Cái gọi là mỗi ngày có bảy thứ phải lo: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà; củi là xếp ở vị trí đầu tiên, không có củi, sáu thứ đằng sau đều xịt.

Đốt xác là một việc rất tiêu tốn nhiên liệu.

Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng còn cách nào khác, Tần Hà chỉ có thể đi xung quanh đây thu thập.

Thật ra hắn từng nghĩ đến việc mang thi thể về lò hỏa táng, nhưng mà căn bản không thể làm như vậy.

Than đá được sử dụng trong lò hỏa táng là rất ít, số lượng không có dư thừa, hơn nữa ban ngày ban mặt vận chuyển xác, rất dễ bị người ta phát hiện.

Bãi tha ma phong thủy xấu, trơ trơ trụi trụi, Tần Hà chỉ có thể đi xa hơn để lấy củi.

Việc này vừa làm liền làm hơn một canh giờ, chờ gom đủ củi lửa trở lại bãi tha ma.

Rất tốt, đàn chó hoang đã trở lại rồi, đang đầy khắp núi đồi giành ăn đây này.

Tần Hà quát lớn một tiếng, bỏ lại củi lửa lập tức vọt lên.

Chó hoang đang giành nhau đỏ mắt, thấy Tần Hà vọt đến, cũng không biết là con chó nào rú lên một tiếng, cả lũ nhao nhao xông thẳng về phía Tần Hà.

Người cùng chó trong nháy mắt nổ ra đại chiến, Tần Hà có nội kình gia trì, xẻng sắt vung vẩy lên xuống, số lượng chó hoang nhiều, ăn thịt người đều sinh ra một chút biến dị, răng như bọc sắt, móng sắc như ưng, vài con cường tráng như nghé con, e là ngay cả sói cũng cản không được.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Tần Hà lấy năm, ba vết rách trên quần áo đổi lấy được thắng lợi.

Bầy chó bị ép từ bỏ hố thi thể rút lui.

Tần Hà kiểm tra lại, rất tốt, trong hố chỉ còn lại hai bộ thi thể chôn ở dưới cùng.

Chậm thêm một chút thì đến lông cũng không thừa.

Tuy nhiên, hai bộ cũng là thu hoạch lớn rồi, trước tiên Tần Hà đem thi thể thanh lý cho sạch sẽ, sửa sang lại dung nhan, xem nơi nào khuyết thiếu thì bổ sung lại.

Đây là trình tự đốt xác không thể thiếu, mỗi một mục đều phải làm đến nơi đến chốn, cho dù đây là bãi tha ma.

Cũng may hai bộ thi thể này là bị đói bụng mà chết, tứ chi không có thiếu hụt, cho nên xử lý cũng rất nhanh chóng.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Tần Hà gác củi nhóm lửa, bắt đầu đốt xác.

Nhiệt độ cháy của củi vẫn thấp hơn so với than đá một chút, đợi đến khi đốt xong hai bộ thi thể, mặt trời đã ngả về tây.

Rối bóng biểu diễn, hai bộ thi thể, một người là lưu dân ngoại lai, một người là dân bản địa do bị phá sản mà trở thành tên ăn mày lưu lạc đầu đường.

Lưu dân đến từ vùng khác thì không có ý gì mới, nạn dân chạy nạn xin cơm, ngược lại thì tên ăn mày bản địa lại giúp cho Tần Hà tăng thêm không ít tri thức về bản địa, chí ít có thể nhận ra toàn bộ các con đường ở kinh thành cùng với Thông Châu.

Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen nhẹ nâng lên, phần thưởng của lưu dân là Thuật đào đất, còn phần thưởng của tên ăn mày là Thuận phong nhĩ.

Thuật đào đất: Khi ngài đào đất, ngài sẽ không có bất lợi nào.

Thuận phong nhĩ: Trong vòng trăm bước, ngài có thể nghe được chuột đất nói mê.

Phần thưởng rất không tồi, thuật đào đất vừa phát huy ra, đất xung quanh đều do Tần Hà nắm giữ, nơi nào dễ đào, nơi nào đào không được đều trong lòng bàn tay, Thuận phong nhĩ thì càng lợi hại, trong vòng trăm bước, hết thảy toàn bộ âm thanh đều thu hết vào tai.

Lấp lại hố thi thể, đợi đến khi Tần Hà vác xẻng về đến lò hỏa táng, trời đã gần tối.

Binh mã ty đến đưa thi thể, xe lại xếp thành hàng dài.

Quan sai trực ban đang bận rộn phân phối thi thể, Từ Trường Thọ trông thấy Tần Hà liền vẫy tay với hắn.

“Quan gia.” Tần Hà tiến đến.

“ Lưu dân doanh xảy ra bạo loạn, chết rất nhiều người, nhiệm vụ của chúng ta đêm nay rất nặng, ngươi phải thật cẩn thận.” Từ Trường Thọ dặn dò.

Tần Hà nghe xong, không hề có chút nào giác ngộ về hai chữ “gian khổ”, xoa xoa tay hỏi: “Quan gia, vậy đêm nay có thể đốt mấy bộ.”

“Ít nhất hai bộ nhiều nhất ba bộ.” Từ Trường Thọ trả lời.

“Được rồi, phân cho ta ba bộ đi.” Đương nhiên Tần Hà sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Vẻ mặt Từ Trường Thọ nhìn Tần Hà như nhìn một thằng đần, nói: “Sợi gân nào của ngươi bị lắp sai rồi, ta đang cùng ngươi bày mưu để cho ngươi được phân ít đi một bộ đấy, lò hỏa táng một lần đốt nhiều nhất được hai bộ, ba bộ thì phải phân làm hai lần đốt, đêm dài lắm mộng, đó hoàn toàn chính là lấy mạng ra gõ.”

“Quan gia, thật ra ta....”

Tần Hà tất nhiên là không vui lòng rồi, không duyên cớ lại thiếu mất một bộ thi thể.

Hơn nữa đây còn không cần tự mình đi nhặt củi lửa, còn có thể lấy thêm mười lăm đồng tiền một bộ thi thể nữa.

“Đừng nói nhảm, đêm nay không biết sẽ chết bao nhiêu người, ngươi để tâm chút đi.” Từ Trường Thọ trực tiếp cắt ngang hắn, quay người đi sắp xếp.

Không được coi như thua thiệt.

Đầu óc Tần Hà tính toán thanh kỳ như thế đó.