Miêu Vĩnh Đức đang hút lấy nửa sợi mì vào miệng, nghe thấy lời này thiếu chút nữa bị sặc.
“Sao lại không được rồi?”
“Giống như là “nhảy” bị thoát dương, chưởng quỹ ngài mau đi xem nó một chút a.”
Miêu Vĩnh Đức nghe vậy, nhanh chóng bỏ đũa xuống đi đến chuồng bò.
Đến vừa thấy, giật nảy cả mình.
Con bò đực chuyên dùng để phối giống trong chuồng giờ miệng sùi bọt mép, nằm thở hồng hộc trên mặt đất, giống như là sắp chết, côn dưới thân duỗi dài, sương trắng như nhỏ sữa, muốn ngừng cũng không ngừng được.
“Này này này... Tại sao có thể như vậy?” Miêu Vĩnh Đức luống cuống.
Con bò đực giống này là bò giống thượng đẳng mua từ ngoài Tòng Khẩu về, tốn mất bao nhiêu tiền, chỉ để cho nó lấy giống sinh bò con thôi.
Đang yên lành tại sao lại bị thoát dương chứ?
“Mau.... Mau đi mời Mã Đà Tử.”
Mã Đà Tử, thu y Mã mục ty.
Chỉ chốc lát sau, Mã Đà Tử tới, là một ông già lưng còng, ông ta đi quanh con bò đực nhìn vài lần, trực tiếp lắc đầu: “Chưởng quỹ, con bò này không được rồi, thoát dương, coi như giữ được mạng sống, thì sau này cũng phối không được mà cày ruộng cũng không xong, nên báo quan rồi làm thịt thôi.”
“Ai nha...”
Miêu Vĩnh Đức ngồi dưới đất gào to.
Hai ngày trước vừa bị vỡ mất một cái cọc buộc bò, hôm nay lại hao mất một con bò.
....
“Chủ quán, cho một l*иg màn thầu.”
Mặt trời mọc, trước một tiệm bán màn thầu trên phố, vài thuyền công từ trên thuyền xuống nói với chủ tiệm.
Chủ tiệm có chút áy náy tiến lên đón, nói: “Xin lỗi mấy vị, màn thầu hôm nay đã bán hết rồi.
“Gì?”
“Mới sáng sớm, màn thầu của ngươi đã bán hết rồi?”
“Đúng vậy, lừa ai đấy, không phải là ngươi muốn tăng giá chứ?”
Chủ tiệm vội vàng khoát tay, nói: “Màn thầu không có tăng giá, thật sự là bán hết rồi, hân hạnh cảm ơn các vị đã chiếu cố, hôm nay thực sự đã không còn rồi.”
Mấy tên thuyền công không tin, đưa tay đi giở l*иg hấp ra xem, phát hiện bên trong thật sự đã trống rỗng, liền hùng hùng hổ hổ rời đi.
Chủ tiệm lau đi mồ hôi trên trán, quay vào trong cửa tiệm, đi đến vị khách duy nhất trong cửa hàng, vẻ mặt hơi sợ hãi: “Gia, màn thầu của ta hết... hết rồi.”
“Tính tiền a.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, đem nửa cái màn thầu cuối cùng nhét vào miệng.
“Dạ vâng, chín... chín chỉ bạc.”
Tần Hà hơi miễn cưỡng lấy ra một đống bạc nhỏ, đưa cho chủ tiệm cân thử, lại bổ sung thêm hai mươi đồng tiền, mới bước ra khỏi cửa.
Xoa xoa bụng đi về, Tần Hà hơi rầu rĩ, một bữa ăn sáng lại mất hơn nửa lượng bạc, gia sản đều móc rỗng rồi.
Vốn là, dựa vào bữa cơm mà Từ Trường Thọ mời có thể chống đỡ tầm hai ba ngày, kết quả có thể là do tối hôm qua trúng độc phát công, mới buổi sáng mà đã đói đến bụng dán vào lưng.
Không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể bỏ tiền đến đây ăn màn thầu, còn là màn thầu bột tạp.
Chủ tiệm màn thầu một cái cũng chưa bán ra ngoài, toàn bộ đều đưa cho hắn ăn sạch.
Dù là vậy, cũng chỉ mới no bảy phần, Cật tiên công cũng chỉ mới tăng thêm hai năm nội kình.
Phần thưởng đốt xác đủ loại, nhưng là không có bạc, mà hết lần này đến lần khác lại còn học được một bản Cật tiên công, Tần Hà hơi có chút hối hận.
Cảm giác đói khó chịu a.
Chẳng qua phần thưởng ngược lại cũng có thứ có thể đem đi đổi bạc, ví dụ như viên Kim sang hoàn kia.
Chỉ đáng tiếc là, vô cớ để nữ tặc kia được lợi không nói, còn thiếu chút nữa mất mạng.
Thua thiệt lớn.
Lần sau không thể tiếp tục như vậy.
Đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm chút bạc lấp bụng, một chiếc xe chở tử thi đẩy thẳng đến chỗ Tần Hà.
Người đi đường thấy vậy nhao nhao lùi lại nhường đường, chỉ sợ dính phải xui xẻo.
Xe chở tử thi chở đầy ắp, bánh xe phát ra tiếng ma sát nặng nề, tấm vải liệm không thể phủ kín hết toàn bộ thi thể, lộ ra từng đoạn, từng đoạn tay chân gầy trơ xương trông tựa như que củi, đó đều là lưu dân cùng với ăn mày chết đói.
Hai tên chuyên đẩy xe chở tử thi cũng là lưu dân, giống như thợ thiêu thi vậy, cũng là nhân viên thời vụ được quan phủ thuê làm.
Chỉ là đãi ngộ kém hơn so với thợ thiêu thi rất nhiều, nghe nói là một ngày chỉ được hai bữa ăn, không có tiền công.
Từng đợt lại từng đợt lưu dân dọc theo Vận Hà đi đến vũng đất kinh thành này, nhưng nhân khẩu kinh thành lại không hề tăng thêm, ngược lại là bãi tha ma ngày càng nhiều, phạm vi càng lúc càng mở rộng.
Đưa mắt nhìn theo xe chở thi thể đi xa, ánh mắt Tần Hà lại dần dần tỏa sáng.
Thi thể ở lò hỏa táng không nhiều, nhưng bãi tha ma nhiều a.
Đó không phải là bãi tha ma, đó thật ra là từng tòa núi vàng núi bạc đấy.
Tần Hà trở lại lò hỏa táng, cầm xẻng sắt rồi rẽ năm rẽ ba đi đến bãi tha ma gần nhất.
Khác với cảnh âm u kinh khủng, yên tĩnh vắng lặng như trong tưởng tượng, bãi tha ma ở đây lại vô cùng náo nhiệt.