Cửa lớn bị đập rung lên ầm ầm, nhìn thấy then cửa sắp không chống đỡ nổi nữa, bốn người rút đao ra khỏi vỏ, vào lúc đang phân vân nên chạy trốn hay là liều mạng.
“Lăng Trung Hải, Từ Trường Thọ, các ngươi làm trò gì vậy!”
Tiếng hét giận dữ vang lên khiến màng nhĩ mọi người đau nhức.
Bốn người ngây ngẩn cả người, giọng nói này rất quen, Bách hộ Phi Ngư Vệ Thường Ôn, lại quay đầu nhìn thử, đều thầm hô không hay rồi, nữ tử bạch y kia không ngờ đã biến mất.
Bị lừa rồi.
Bên ngoài lại mắng to vài câu, bốn người lại vội vàng cuống quýt mở cổng lớn ra.
Ngoài cửa một người dẫn đầu, Phi Ngư phục Tú Xuân đao, một khuôn mặt hình chữ quốc lạnh lùng, còn không phải là Thường Ôn, Bách hộ Phi Ngư Vệ, Thường đại nhân à.
“Có gan dám ngăn trở Phi Ngư Vệ đuổi bắt tội phạm chạy trốn, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chặt?” Thường Ôn giận không nén được, bước lên trước cho mỗi người một cái tát.
Truy đuổi vòng quanh hơn nửa thành Đông một hồi, sắp bắt được người rồi, kết quả là mấy người này ăn mê dược lại đóng cửa lại, người hắn ta đang truy bắt thế nhưng là trọng phạm triều đình.
“Bách hộ đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm a...” Lăng Trung Hải vội vàng biện giải, hắn ta là kẻ có thâm niên nhất trong bốn quan sai trực ban ở đây, cũng là kẻ đứng đầu trong bốn người.
“Còn không mau đi tìm!” Thường Ôn không muốn nghe hắn ta giải thích thêm, quát lớn ra lệnh.
Bốn người chỉ có thể bụm mặt vội vàng đi vào trong tìm người.
Vừa rồi bị danh tiếng của mật thám Địch Lỗ dọa sợ, cộng thêm cô gái kia trông nhu nhược yếu đuối, nên căn bản không nghĩ nhiều, không để ý liền bị lừa.
Chọc Phi Ngư Vệ, cũng không có quả ngon để ăn.
Bốn người mang theo người của Phi Ngư Vệ, rất nhanh liền phát hiện được vết máu tươi trên đất, vết máu kéo dài từ cổng lớn xuyên thẳng qua lò hỏa táng đến dưới chân một bức tường của hậu viện, trên đó còn thấy được dấu chân rõ ràng.
Hiển nhiên là leo tường chạy trốn.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Thường Ôn tái xanh, cắn răng nói với bốn người: “Bốn người các ngươi bị bản Bách hộ trưng dụng, bắt không được người, các ngươi xem chừng.”
Bốn người nào còn dám nói nửa chữ không, chỉ có thể vượt tường đi theo, lần theo vết máu tiếp tục truy đuổi.
....
Tần Hà khuấy xong sữa bò đã được đun sôi, đang chuẩn bị đậy lại, bỗng nhiên có vật gì đó không rõ từ trên xà nhà rớt xuống.
“Bành!”
Một người nặng nề rơi xuống đất.
“A?”
Tần Hà dụi mắt nhìn xem, vừa mừng vừa sợ.
Đang êm đẹp, thi thể ở đâu ra?
Không phải đã nói là hôm nay được nghỉ à? Đây là do ai sắp xếp?
Cẩn thận dùng que củi thọc thử, không đúng, hình như không phải thi thể, còn mềm, là một nữ tử, khuôn mặt bị tóc che đi nên không thể nhìn rõ.
Tần Hà hơi bối rối, nhìn xung quanh xác định không có điều gì lạ thường, mới cẩn thận đến gần.
Xác thật là người vẫn còn sống, chỉ là hơi thở mong manh, khắp người là máu, bị thương nặng.
Không biết rõ ràng tình huống nên hắn đi ra ngoài tìm người, chỉ kỳ lạ là quan sai trực ban không biết đã đi đâu cả rồi.
Vấn đề đặt ra ngay trước mặt Tần Hà, người này nên cứu hay là không cứu?
Lai lịch không rõ a, không cứu mà nói, thì chỉ sợ lát nữa sẽ phải tắt thở.
Hay là dứt khoát không cứu? Vô duyên vô cớ mình có được một bộ thi thể?
Đốt đi nhận phần thưởng?
Tần Hà bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hết hồn, vội vàng tự vả miệng.
Làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Tần Hà lắc đầu đem mọi suy nghĩ lung tung rối loạn xua đi, bế nữ tử kia lên bàn thanh lý thi thể, gạt mái tóc đang che mặt ra, ồ quao, dáng dấp thật đẹp.
Da trắng mặt xinh mày thanh thoát, duyên dáng yêu kiều thắt đáy lưng ong, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Chút do dự cuối cùng của Tần Hà lập tức biến mất.
Người này nhất định phải cứu, ai cũng đừng cản.
Kiểm tra vết thương một chút, sau lưng nữ tử bị chém một đao, từ vết rách trên quần áo nhìn vào có thể thấy cả xương trắng.
Đằng sau còn bị một cái phi tiêu đâm trúng, gần như găm vào toàn bộ, trên tiêu có độc, xung quanh vết thương đã bị nhiễm thành một mảng màu đen.
Cũng không biết là tên súc sinh nào làm, không biết thương hoa tiếc ngọc.