Lén Lút Cùng Bạn Thân

Chương 1: Cúp Điện

“Cứu tớ! mau cứu tớ! Mẹ nó cậu đâu rồi Giang Lãng?!”

“Tới rồi đây…”

Lâm Việt Phong ấn muốn bay tay cầm mới thấy nhân vật của Giang Lãng xuất hiện trên màn hình, dùng kỹ năng bảo vệ mạng của cô, lúc này cô mới thở phào.

Lâm Việt Phong và Giang Lãng là bạn chơi với nhau từ bé xíu cho đến tận bây giờ.

Lúc Lâm Việt Phong còn nhỏ cha mẹ bận rộn nên đối với cô họ dùng phương pháp nuôi thả, vì vậy cô chẳng khác gì một đứa con trai lôi thôi lếch thếch, lại cùng quậy phá với Giang Lãng trắng trẻo sạch sẽ thật sự khiến người khác cũng không biết ai nam ai nữ.

Sau khi vào đại học cô mới dần ý thức được bản thân là con gái, vậy nên trước khi ra ngoài cũng tập tành trang điểm, qua một đoạn thời gian cũng có thể xem như mỹ nữ, được nhiều người ở đại học theo đuổi, cô cũng có quen bừa một người bạn trai, có điều lúc ở nhà chơi game với Giang Lãng cô sẽ hoàn toàn bỏ qua hình tượng của mình.

Bộ dạng lúc này của cô nếu để cho đám nam sinh thầm thương trộm nhớ ở đại học thấy được chắc sẽ sốc toàn tập mất.

Trên người Lâm Việt Phong mặc một chiếc áo thun khổ rộng màu trắng, mái tóc buộc đuôi ngựa một cách cẩu thả, hai chân gác lên chiếc bàn uống cà phê trước mặt, lực tay ấn phím khiến người khác sợ hãi.

Ngồi ở phía khác sô pha là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh lam.

Vẻ ngoài của Giang Lãng khá đẹp, nhân cách cũng tốt, lúc nào cũng sạch sẽ lịch thiệp, cũng có thể xem như “nam thần vườn trường”, nhưng lúc Lâm Việt Phong muốn tìm bạn trai cũng chưa từng cân nhắc đến cậu dù một lần, dù sao hai người cũng quá thân thiết rồi, trong mắt người ngoài có lẽ Giang Lãng sẽ là hotboy gì đó, nhưng trong mắt cô cậu cũng như anh em hồ lô mà thôi, làm gì có lạnh lùng khó gần! rõ ràng trong đầu toàn shit ___ chơi game lại dỡ! nếu không phải vì mối quan hệ bền vững của cả hai cô cũng không bao giờ muốn cùng đội với cậu!

Màn hình của chiếc tivi trước sô pha hiện lên hình ảnh các nhân vật trong game đang loạn chiến, Lâm Việt Phong chồm người về phía trước, hai mắt dính sát màn hình, nhưng mà, ngay lúc này___

Bóng đèn trên đỉnh đầu hai người đã tắt, mà quan trọng hơn nữa chính là màn hình tivi cũng tối om.

Không gian im lặng vài giây.

“Mẹ nó!”

Lâm Việt Phong bất ngờ đứng dậy khỏi sô pha, gương mặt tức đến đỏ bừng _ hai người đã sắp đánh bại được kẻ thù rồi, chỉ một chút nữa thôi!

Không biết Giang Lãng đã đi ra bên ngoài cửa sổ từ lúc nào, cậu nhìn quanh một vòng: “hình như cả khu nhà đều cúp điện đấy, chắc không phải do mạch điện nhà cậu có vấn đề đâu.”

Điều này làm Lâm Việt Phong thật sự thấy nản, cô thật sự hy vọng đây chỉ là sự cố trục trặc nguồn điện nhỏ thôi, tìm kiếm sửa chữa một chút là ổn, nhưng tình hình hiện tại thì hoàn toàn hết hy vọng.

Có điều qua một hồi cô lại nhớ đến một việc khác quan trọng hơn.

“Phải cúp điện bao lâu đây?”

Giang Lãng vào diễn đàn trên điện thoại xem xét sau đó mới nới: “Chắc phải đến 12h đêm đó, hơn nữa không phải mỗi khu nhà mình đâu, hình như cả khu phố đều cúp hết rồi.”

Lâm Việt Phong chán chường, bây giờ chỉ mới 3 giờ chiều, 9 tiếng đồng hồ không được chơi game, cô phải trải qua cuộc sống này thế nào đây?

Sự việc cúp điện bất ngờ này dường như làm cho thời gian trôi chậm lại, hai người tìm kiếm dây sạc dự phòng hồi lâu thì cũng chỉ mới hết mười phút, sau khi cắm sạc điện thoại lại quay về trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lúc lâu sau, Lâm Việt Phong lên tiếng đập tan sự im lặng: “Mình chơi gì đi?”

Giang Lãng nhún vai: “Nhà cậu có cờ tướng không?”

Lâm Việt Phong trợn tròn mắt: “Tớ mới 20 thôi, chưa đến cái tuổi chơi cờ giải sầu đâu..khoan, từ từ, tớ nhớ bạn cùng phòng có tặng tớ bộ trò chơi board game, tớ còn chưa bóc vỏ, để đi tìm thử xem nào.”

Nói xong Lâm Việt Phong đứng bật dậy, vội vàng lục lọi khắp phòng.

“A! Đây rồi!”

Cô đắc ý đưa chiếc hộp được đóng gói tinh xảo khoe với Giang Lãng, sau đó mới mở ra xem bên trong là gì.

“Ừm? Thật hay thách? Cũng không tồi nha...”

Tuy không phải loại board game giống tưởng tượng của cô nhưng thật hay thách thì cũng không tệ, có thể gϊếŧ thời gian được, hơn nữa...trong mắt người khác Giang Lãng vẫn luôn đi kèm hình tượng lạnh lùng, bây giờ có cơ hội bêu xấu cậu cũng không tệ! Lâm Việt Phong nhớ có lần mình và bạn học chơi trò này có người đã phải ra ngoài hét lớn “tao là thằng ngu!”, nếu đổi lại Giang Lãng làm việc này... trên mặt cô đã không nhịn được nụ cười mất nhân tính.

Cô cầm hộp trò chơi quơ quơ trước mặt Giang Lãng: “Sao nào? Thật hay thách? Cậu dám chơi không?”

Giang Lãng: “Sao không dám?”

Lâm Việt Phong: “Vậy cậu có dám chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút không? Không được tự chọn, phải để đối phương chọn nói thật hay thử thách, oke không?”

Giang Lãng: “Chuyện nhỏ.”

Lâm Việt Phong hài lòng, cô và Giang Lãng quay về sô pha ngồi.

Những tấm thẻ màu hồng nhạt được cô đổ ra bàn, sau đó cô và Giang Lãng kéo búa bao để xem ai đi trước.

“Ha! Cậu thua rồi!”

Lâm Việt Phong vui vẻ với cây kéo của mình, sau đó dứt khoát chọn “thử thách! Cậu bốc đi!”

Có chơi thì có chịu, Giang Lãng đưa tay rút một lá bài, cậu nhíu mày khi thấy nội dung bên trên.

Lâm Việt Phong nhìn gương mặt nhăn như trái khổ qua của Giang Lãng thì không nhịn được cười, bắt đầu tưởng tượng xem cậu bốc trúng thử thách gì, là gọi điện tỏ tình với người khác chăng? Hay chạy ra đường hét lớn “tôi là thằng đần”? hay là gọi cho MacDonald đặt KFC?

Gương mặt Giang Lãng không chút biểu cảm quay thẻ bài sang cho cô xem thử.

“Hai chọn một”

“Nói thật: đã từng có bao nhiêu người bạn gái?”

“Thử thách: trao đổi quần chíp với đối phương, mặc cho đến khi kết thúc trò chơi.”

Lâm Việt Phong trợn tròn mắt.

Bộ bài thật hay thách này...hình như không giống loại trước đây cô đã từng chơi đúng không?

Giang Lãng: “Tôi không có vấn đề gì, vấn đề ở đây là cậu dám không?”

Lâm Việt Phong lập tức đáp lời: “Có gì đâu mà không dám? Đổi thì đổi!”

Tuy có chút khó chịu bởi vì đây rõ ràng là thử thách của Giang Lãng, vậy mà cô cũng bị kéo xuống nước theo, nhưng lời đã nói ra rồi, cũng chỉ đổi qυầи ɭóŧ thôi mà, người xui xẻo vẫn là Giang Lãng, cái kia của cậu mới bị lòng thòng.

Lâm Việt Phong quay về phòng cởϊ qυầи lót sau đó quay lại phòng khách ném cho Giang Lãng.

Giang Lãng cũng đã cởϊ qυầи lót, khi Lâm Việt Phong nhận lấy cái qυầи ɭóŧ màu xám từ tay cậu gương mặt cô có hơi nóng lên, đúng là hai người thân thiết từ nhỏ, nhưng nếu nói cho đúng…làm gì có chuyện mặc quần áo của nhau, huống hồ lại còn là qυầи ɭóŧ.

Cô sợ Giang Lãng phát hiện mình đỏ mặt nên vội quay người về phòng.

Sau khi đóng cửa mặt cô không bớt nóng ngược lại càng nóng hơn nữa, cô cắn môi nhìn chiếc qυầи ɭóŧ trong tay mình hồi lâu mới từ từ cởϊ qυầи mình xuống.

Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng cô lại bất ngờ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giống như cô không phải đang ở một mình trong phòng cởi đồ mà đang cởi dưới ánh nhìn chăm chú của ai đó.

Sau đó cô mặc qυầи ɭóŧ của Giang Lãng vào…

Cấu tạo qυầи ɭóŧ của con trai có hơi khác, phía trước có một phần rỗng, là nơi đặt cái kia…bởi vì suy nghĩ này mà mặt cô càng nóng hơn.

Lâm Việt Phong cũng không phải chưa từng thấy qua cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của con trai, cô với bạn trai mình cũng đã từng “thẳng thắn thành khẩn giao lưu” vài lần, tuy rằng với tưởng của cô, qua lời kể của người khác, hoặc là miêu tả trong chuyện người lớn thì cảm giác sảng khoái không giống vậy, hoàn toàn không sung sướиɠ như cô mong chờ.

Nhưng không biết vì sao bây giờ chưa làm gì, chỉ cầm qυầи ɭóŧ của Giang Lãng cô đã cảm thấy một dòng điện chạy dọc cơ thể.

Cô lắc đầu cố ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dứt khoát mặc chiếc qυầи ɭóŧ xám kia vào, sau đó lại mặc quần mình vào đàng hoàng mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Việt Phong cười xấu xa đi đến: “Cậu thấy sao?”

Giang Lãng: “Cậu thấy sao?”

Giang Lãng cũng chỉ hỏi ngược lại mà thôi nhưng Lâm Việt Phong lại chủ động hiểu thêm nghĩa khác: “cậu cũng đang mặc qυầи ɭóŧ của tôi đấy, cậu thấy sao?”

Trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ bị cô cố kìm nén lại bắt đầu rục rịch, cô đang mặc qυầи ɭóŧ của Giang Lãng, thậm chí còn chưa được giặt sạch mà vừa được cởi trực tiếp từ trên người cậu…vải dệt dính chặt nơi riêng tư của cô vừa rồi cũng dán sát nơi đó của Giang Lãng, cậu cũng mặc qυầи ɭóŧ của cô, hai người giống như…giống như…đang tiếp xúc thân mật vậy.

Suy nghĩ này làm Lâm Việt Phong cảm thấy bên dưới vừa nóng vừa trướng, cô ho khan một tiếng: “Khụ..tiếp đi, tới cậu đó, muốn tôi nói thật hay thử thách đây?”

Giang Lãng chẳng chút do dự: “Thử thách.”

Lâm Việt Phong “hừ” một tiếng: “Hơn thua thật…”

Cô tuỳ tiện rút đại một lá bài ra, nhưng gương mặt lập tức đỏ ửng, bởi vì nội dung bên trên là

“Chọn một trong hai.”

“Nói thật: đã bao giờ chơi ba chưa? Thật không, vậy cậu có muốn thử không?”

“Thử thách: đi vào một phòng khác gửi cho đối phương một tấm ảnh nude.”

“Trò chơi biếи ŧɦái gì đây không biết!”

Giang Lãng còn chưa xem nội dung của lá bài trên tay cô đã cười mỉa: “Bây giờ cậu mới quan tâm chuyện này sao? Muộn rồi, dù sao cậu cũng phải làm một lần, như vậy mới công bằng.”

Lâm Việt Phong cắn răng: “Được!”

Cô vứt lá bài xuống, quay trở về phòng, lúc này Giang Lãng mới nhặt lá bài lên, cậu cũng ngây người, gương mặt trắng nõn cũng dần đỏ lên.

Cậu theo bản năng chạm vào điện thoại của mình, khung chat của hai người vẫn đang im ắng, nhưng đó chỉ là hiện tại mà thôi, bởi vì từ giờ trở đi bất cứ lúc nào nó cũng có thể xuất hiện ảnh nude của cô.

Giang Lãng cứng rồi.

Thật ra từ lúc mặc qυầи ɭóŧ của cô vào cậu vẫn luôn ở trạng thái bán cương, trước giờ Giang Lãng chưa bao giờ coi Lâm Việt Phong là con gái, nhưng trò chơi này làm cậu không thể tiếp tục như thế được.

Âm thanh thông báo vang lên, khung chat xuất hiện một tấm ảnh.

Trong ảnh Lâm Việt Phong không lộ mặt nhưng Giang Lãng vẫn có thể khẳng định đây là cô, chứ không phải một tấm ảnh cô tuỳ tiện tải tử trên mạng về, không chỉ ảnh mà cách bày trí căn phòng cũng giống, còn nguyên do khác là cậu đã quá quen thuộc với Lâm Việt Phong.

Nhưng dù quen thuộc đến đâu cậu cũng chưa bao giờ thấy cơ thể cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Trong ảnh chụp nhìn cô có vẻ hơi ngượng ngùng, một tay che ngực, nhưng vì ngực cô quá to nên hành động này chẳng có tác dụng gì, Giang Lãng có thể thấy rõ ngực và đầṳ ѵú hồng hào, nếu nói hành động che ngực này của cô có tác dụng gì thì chính là giúp bầu ngực càng thêm đầy đặn hơn.

Hai chân cô kẹp chặt chỉ thấy đôi chân thon dài thẳng tắp chứ không nhìn thấy được vùng cấm giữa hai chân.

Giang Lãng phóng to ảnh theo bản năng, phóng đến khi cũng có thể thấy được cái khe hẹp màu hồng hồng…

Hơi thở của cậu cũng bắt đầu gấp.