Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 96

Thẩm Tố cẩn thận suy nghĩ, quả nhiên cảm thấy Giang Nhị Bình giống là người như vậy, nhưng cố nhiên Vệ Nam Y thực yên tâm đem Giang Tự giao cho như vậy Giang Nhị Bình.

Nghĩ đến Giang Tự, Thẩm Tố lại đem hình ảnh mà nàng chấn động hồi lâu nhớ lại, bụng nhỏ và thân kiếm bị máu tươi nhiễm đỏ đều khắc vào đáy lòng của nàng, một kiếm kia của Giang Tự kia thật sự là quá độc ác, cũng không biết phải khôi phục bao lâu, Thẩm Tố nhịn không được hỏi câu: "Phu nhân, ngươi không lo lắng vết thương của Giang cô nương sao?"

Đương nhiên không có khả năng không lo lắng, chỉ là Giang Nhị Bình nếu không muốn Giang Tự chết, thì Giang Tự liền nhất định sẽ sống.

"Ngưng Bổ Hoàn của Giang sư thúc là do nàng tự mình cải tiến, chân gãy đều có thể lành trong vòng hai canh giờ, còn có thể giúp gia tốc vận chuyển linh khí trong cơ thể. Trước kia, Giang sư thúc cũng dạy Thẩm sư đệ theo cách này, đánh càng tàn nhẫn, uy dược càng nhiều. Tuy nhiên, Thẩm sư đệ vẫn là người tu luyện có tu vi cao nhất trong chúng ta.

Ta cũng không phải không lo lắng cho Tự Nhi, chỉ là hiện tại ta không có chút tu vi nào, cho dù muốn dạy nàng cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Huống chi, dù Giang sư thúc có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nàng sẽ không thật sự làm tổn thương Tự Nhi."

Đích xác, Giang Nhị Bình có thể áp chế Giang Tự.

Trước thực lực tuyệt đối, Giang Tự dù có cực đoan cũng không đất dụng võ.

Thẩm Tố xé bánh bao thành từng miếng nhỏ đưa cho Vệ Nam Y, nhưng chỉ xé một miếng như vậy, Vệ Nam Y chỉ ăn được phần vỏ bánh bao.

Nàng cũng không phải là người nuôi thỏ khó tính.

Thẩm Tố nuốt chửng bánh bao của mình, dùng tay không lót một miếng khăn, phủng bánh bao đã xé nhỏ đưa lên môi Vệ Nam Y.

Chân trước của con thỏ cọ nhẹ vào tay Thẩm Tố, đầu cúi xuống, cắn một miếng bánh bao trong tay Thẩm Tố. Bộ lông của con thỏ mềm mại, bàn tay ấm áp khiến Thẩm Tố ngứa ngáy. Đầu lưỡi hồng hồng của con thỏ con gắng sức lôi kéo những miếng nhân nhỏ vào bụng, nhưng như vậy, đầu lưỡi của con thỏ con khó tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay Thẩm Tố.

Dù có khăn thêu ngăn cách, nhưng thỏ con nhanh chóng liếʍ ướt khăn thêu.

Khăn thêu ướt dán vào da, mặt trên còn có nhiệt độ còn sót lại, lòng bàn tay Thẩm Tố dần dần trở nên nóng rát hơn cả đầu lưỡi của con thỏ.

Vệ Nam Y cũng phát hiện ra điều này, lỗ tai con thỏ hoàn toàn đỏ ửng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Thẩm, Thẩm cô nương, ta ăn no rồi.”

Thẩm Tố ho nhẹ một tiếng, vội vàng hất rơi phần bánh bao còn lại, dùng khăn thêu xoa xoa lòng bàn tay: “Vậy, chúng ta về thôi.”

Nàng nhanh hơn chút bước đi, nhưng thỏ con bị thương, Thẩm Tố cũng không dám đi quá nhanh, Thẩm phủ cách Thẩm gia tổ trạch thực sự không tính là gần, Thẩm Tố đi rồi lâu cũng vẫn chưa về đến nhà, nhưng có thể gặp được người là càng ngày càng ít, Thẩm Tố cũng có thể vận chuyển chút linh lực khôi phục trong cơ thể, nàng không phải những đệ tử của đại tông môn, làm không được trắng trợn táo bạo vận dụng linh lực.

“Đinh linh, đinh linh……” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng lục lạc, Thẩm Tố nhíu nhíu mày, nơi này sao có thể có tiếng lục lạc?

Cẩn thận nghe ngóng, tiếng lục lạc vang lên đồng thời còn có tiếng kêu vang rất nhỏ của côn trùng, rất nhỏ nhưng không thể tránh khỏi lỗ tai Thẩm Tố.

Bước đi của Thẩm Tố càng thêm gấp gáp.

Vệ Nam Y trên người có thương tích, nàng chạy trốn nóng nảy, bước đi khó tránh khỏi không vững vàng, thỏ con giữa trán lông tóc đều bị toát ra mồ hôi ướt, Thẩm Tố vội vàng dùng linh lực bao vây lấy Vệ Nam Y, nhưng linh lực của nàng vận dụng không tốt, vừa mới bao vây lấy thỏ con, một chút liền tản ra.

Vệ Nam Y cảm thấy không đúng, hỏi nàng: “Thẩm cô nương, sao vậy?"