Đối với chuyện vừa rồi, cũng không phải lỗi của Thẩm Tố.
Nàng đi theo Thẩm Tố cũng đã đủ liên lụy Thẩm Tố, lại sao có thể trách nàng chuyện gì được: "Thẩm cô nương, ta chỉ nghĩ rằng nếu để ngươi dẫn ta rời khỏi Lạc Nguyệt Thành thì có thể sẽ làm khó cho ngươi một chút hay không? Vừa rồi ta không nói gì là bởi vì vẫn luôn suy nghĩ phải mở lời với ngươi như thế nào."
Thẩm Tố vui vẻ nói: "Không khó! Phu nhân, chờ ta về nhà thu thập chút vàng bạc đồ trang sức, chúng ta liền đi!"
Thẩm Tố vui mừng, quyết đoán đều truyền tới tai Vệ Nam Y. Dù không nhìn thấy, Vệ Nam Y cũng cảm thấy Thẩm Tố là một người tươi sáng.
Vệ Nam Y: "Thẩm cô nương cũng không hỏi xem vì sao?"
Thẩm Tố: "Cái này cũng không khó đoán nha, Lạc Nguyệt Thành cách Lâm Tiên Sơn quá gần."
Gần, liền định sẵn nguy hiểm.
Giang Am phát hiện Giang Tự đi theo Giang Nhị Bình trở lại Lâm Tiên Sơn thì nhất định sẽ tìm cơ hội bốn phía săn lùng phụ cận Lâm Tiên Sơn. Vệ Nam Y ở lại nơi này rất nguy hiểm, bản thân nàng cũng rất nguy hiểm. Thẩm Tố cảm thấy dựa vào tính cách không từ thủ đoạn để mạnh lên của Giang Am, nếu phát hiện nàng là hậu nhân của Kính Khâm, không chừng cũng sẽ hút cạn máu nàng.
Trong cảm nhận của Vệ Nam Y, việc nàng cầu xin sẽ khiến Thẩm Tố phải rời xa quê hương, sống cuộc sống lang bạt kỳ hồ. Nhưng Thẩm Tố vốn không có quá nhiều tình cảm với Lạc Nguyệt Thành, huống chi nàng vốn dĩ đã nghĩ đến việc rời khỏi Lạc Nguyệt Thành.
Vệ Nam Y không nghĩ tới Thẩm Tố lại thấu hiểu như vậy, chỉ có thể mỉm cười: "Thẩm cô nương quả nhiên thông tuệ."
Vệ Nam Y chịu nói chuyện cùng nàng, những phiền muộn tích tụ trong lòng Thẩm Tố đều trở nên hư không, ngay cả sự bất an trong lòng cũng được chút an ủi. Các nàng bị yêu vật mang đi lúc là đêm khuya, lúc này từ y quán ra ngoài sắc trời đã hơi hơi sáng, đầu đường Lạc Nguyệt Thành cũng mọc lên không ít quầy hàng bán điểm tâm.
Người tu hành đạt tới tu vi nhất định thì có thể tích cốc, nhưng Thẩm Tố vừa mới đạt tới Ngưng Khí Kỳ, xa xa chưa đạt tới tích cốc, huống chi nàng không đói bụng, chắc hẳn Vệ Nam Y cũng đã đói bụng.
Thẩm Tố mua vài chiếc bánh bao chay, chọn chiếc lớn nhất và trắng nhất đưa cho Vệ Nam Y.
Vệ Nam Y biến thành con thỏ rất là mềm mại và xinh xắn, Thẩm Tố một tay ôm lấy nàng, nàng cũng có thể ngồi ổn định trên lòng bàn tay của Thẩm Tố, chỉ là chiếc chân con thỏ kẹp tấm ván gỗ có chút bắt mắt.
Vệ Nam Y là người biết nhẫn nại chịu đựng đau đớn, nàng bị thương lâu như vậy, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng đau.
Giang Tự có lẽ cũng là do ảnh hưởng của nàng.
Thẩm Tố một tay ôm con thỏ, một tay cầm bánh bao, cắn một miếng da trắng mềm mại, cuối cùng nghĩ đến hỏi: "Phu nhân, vì sao Giang tiền bối nhất định phải tìm Dụ Linh kiếm?"
Một tông môn, việc quản lý chủ yếu là tông chủ, sau đó là các trưởng lão đã lộ diện, mà Giang Nhị Bình là thái thượng trưởng lão đã ẩn cư, hầu như chỉ xuất hiện khi tông môn gặp nguy hiểm, thuộc về lực lượng che giấu của tông môn. Nhưng nàng lại công khai xuất hiện, chỉ vì tìm kiếm thanh kiếm, thậm chí vì tìm kiếm còn hạ lệnh đuổi gϊếŧ Giang Tự, không khỏi khiến người ta cảm thấy cực đoan.
Nhưng sau khi ở chung với Giang Nhị Bình, Thẩm Tố cảm thấy Giang Nhị Bình cũng không phải là người hoàn toàn dựa vào cảm xúc để làm việc.
Lúc Thẩm Tố hỏi Vệ Nam Y câu nói đó, Vệ Nam Y đang đấu tranh với chiếc bánh bao trong tay nàng.
Vệ Nam Y biến thành con thỏ không lớn, những chiếc móng vuốt mềm mại trắng nõn của con thỏ càng nhỏ xíu, Vệ Nam Y dùng hai chiếc móng vuốt mới có thể cầm được chiếc bánh bao to mà Thẩm Tố đã chọn kỹ càng cho nàng.
Chiếc bánh bao đó gần như còn to hơn mặt con thỏ, nàng giơ chiếc bánh bao lên đến bên môi, nửa ngày cũng mới cắn được một miếng bánh bao nếp gấp.
Vệ Nam Y là một người bình thường không có linh lực... À, hiện tại là con thỏ, nàng thật là đói bụng, nhưng nàng không nhìn thấy gì, chỉ có thể sờ sờ tìm chỗ để ăn.
Thẩm Tố nhìn thấy con thỏ con đang sắp chôn mình vào trong lớp vỏ bánh bao mềm xốp, vội vàng lấy lại chiếc bánh bao lớn trong tay Vệ Nam Y, xé một miếng nhỏ đưa cho nàng, hơi xấu hổ và đỏ mặt: "Phu nhân là ta sơ ý."
Nàng chỉ nghĩ đến việc đưa thứ tốt nhất cho Vệ Nam Y, lại quên mất Vệ Nam Y là một con thỏ.
Vệ Nam Y nhéo má, sau khi một ngụm bánh bao nóng hầm hập chảy xuống bụng, nàng mới phản ứng lại bộ dáng chật vật khi gặm bánh bao vừa rồi, đôi tai thỏ cũng theo đó phiếm hồng: “Không, không sao.”
Sau khi cơn đói được giải quyết, Vệ Nam Y cuối cùng cũng cảm thấy vừa rồi nàng có chút bất lịch sự, đôi tai thỏ càng ngày càng hồng, thậm chí cả chiếc bánh bao nhét đầy trong miệng cũng mất đi hương vị, nàng vội vàng chuyển đề tài: “Dụ Linh kiếm, Dụ Linh kiếm... Dụ Linh kiếm hình như vốn chính là bội kiếm của Giang sư thúc.”