Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 85

Thẩm Tố lắc đầu: "Sau khi phụ mẫu qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình ta."

Nghe thấy Thẩm gia chỉ còn lại một mình Thẩm Tố, Giang Nhị Bình có chút xúc động, nàng dẫn theo Dụ Linh kiếm, tay đặt trên chuôi kiếm run nhè nhẹ: "Ta ở bên ngoài mộ chờ các ngươi."

Giang Nhị Bình thật sự đi rồi.

Giang Nhị Bình tinh thông trận pháp, lại thực lực phi thường, muốn ở Tì tương kính long trận tìm được sinh môn, dễ như trở bàn tay.

Nàng rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt, sau khi nàng đi rồi, Giang Tự cũng không nói chuyện với Vệ Nam Y trước mà dùng giày tiêm thấm máu tươi trên mặt đất vẽ ra một bức họa kì lạ. Thẩm Tố nhìn thấy rất kỳ lạ: “Giang cô nương, ngươi đang làm gì vậy?”

Giang Tự ngẩng lên, hung dữ liếc nhìn phương hướng mà Giang Nhị Bình vừa rời đi: “Tránh cho tiểu nhân nghe lén!”

Giang Tự hai mắt đỏ như máu, không giấu nổi sự phẫn nộ.

Đại khái là trong nguyên thư, hào quang vai ác của nàng quá đáng sợ, Thẩm Tố đối mặt với nàng rất khó kìm nén nỗi sợ hãi. Chỉ có Giang Nhị Bình không chỉ dám đứng ra giúp nàng, mà còn giúp nàng đánh tan chú ấn mà Giang Tự muốn đặt trên người nàng. Thẩm Tố đối với Giang Nhị Bình lòng mang cảm kích.

Thẩm Tố hít hai hơi thật sâu, mới miễn cưỡng khiến trái tim đang co rúm lại bình tĩnh lại một chút: "Giang cô nương, Giang tiền bối không phải kẻ tiểu nhân."

Giang Tự cảm thấy Thẩm Tố buồn cười cực kỳ: "Nàng mới che chở ngươi một lần, ngươi đã nghe lời nàng rồi."

Giang Tự nhìn chằm chằm Thẩm Tố bằng đôi mắt đỏ tươi, Thẩm Tố thở gấp, lo lắng, nàng nắm chặt tay, đáy mắt có chút xúc động: "Giang tiền bối đối xử với ta tốt hơn Giang cô nương nhiều."

Thẩm Tố nói thật, nhưng Giang Tự không muốn nghe.

Giang Tự không tức giận như Thẩm Tố tưởng, mà là cúi đầu, buồn bã.

Tinh tế ngẫm lại những việc đã xảy ra sau khi gặp Thẩm Tố, Giang Tự vén tay áo lên cũng phải thừa nhận một câu Thẩm Tố đều không phải là người xấu. Thẩm Tố là ở trong tình huống không biết con ngựa trắng là Vệ Nam Y mà cứu giúp nàng, thật muốn nói nàng có gì, đảo cũng không thấy.

Thẩm Tố quả thực sau khi phát hiện nàng là tu sĩ, yêu cầu nàng gϊếŧ chết Thúy Đào. Nhưng Thẩm Tố theo như lời tiền đề là phát hiện Thúy Đào muốn hại mạng nàng rồi mới gϊếŧ, Thẩm Tố tốt đến đâu, Giang Tự thật đúng là không thể nói được, nhưng khẳng định là không xấu.

Đến nỗi nàng đột nhiên tăng lên tu vi, sau khi phát hiện nàng là hậu nhân của đệ tử của Giang Nhị Bình, hơn nữa trận pháp Tì tương kính long, Giang Tự cũng suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân và hậu quả.

Giang Tự kỳ thực là người có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, chỉ là nàng không muốn tốn tâm tư vào thân phận của Vệ Nam Y ngoài kia.

Sau khi Giang Nhị Bình đề xuất muốn cho Thẩm Tố chăm sóc Vệ Nam Y, Thẩm Tố không phản đối. Giang Tự từ sớm đã nhìn ra Thẩm Tố là người nguyện ý thân cận Vệ Nam Y, hơn nữa nàng có thể nghe được Vệ Nam Y nói chuyện sau khi biến thành động vật, nàng càng có thể chăm sóc và hiểu rõ Vệ Nam Y.

Giang Tự đương nhiên có thể tiếp tục uy hϊếp Thẩm Tố, nhưng Thẩm Tố đã có phòng bị, hơn nữa Thẩm Tố cũng không phải là người không biết ghi thù.

Trước mắt chỉ còn một con đường, nàng phải từ bỏ Vệ Nam Y, và Thẩm Tố là người thích hợp nhất để giao cho Vệ Nam Y. Thẩm Tố có tiền và lực lượng nhất định, hơn nữa đối Vệ Nam Y rất tốt.

Giang Tự cắn chặt răng, tương lai của Vệ Nam Y so với mặt mũi của nàng, cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng đã phân rõ ràng.

“Bùm” một tiếng, Giang Tự quỳ ngay ngắn trên mặt đất, đầu gối va vào hòn đá, rách ống quần, chảy ra không ít máu, nàng không phát ra tiếng động nào.

Giang Tự không dùng linh lực bảo vệ đầu gối, mà là quỳ thẳng trên mặt đất, nhìn thẳng Thẩm Tố.

Thẩm Tố bị nàng nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ hãi: “Giang cô nương, làm gì vậy?”

Hai tay Giang Tự đều không thể cử động, chỉ có dựa vào đầu gối di chuyển thân hình, nàng một bộ hồng y dính không ít máu của mình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kiên định, nàng ở di chuyển đến bên chân Thẩm Tố thời điểm, đầu cúi xuống dùng sức gục xuống: “Thẩm Tố cô nương, ta biết, ta trước đây có rất nhiều việc làm thực quá mức, thậm chí thiếu chút nữa gϊếŧ ngươi, nhưng mẹ ta là vô tội, nàng không làm gì cả, thậm chí vẫn luôn bảo vệ ngươi, cho nên cầu xin ngươi thay ta chăm sóc mẹ ta, ta…… sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!”

Giang Tự dùng sức, trán đập vào tảng đá, lại không có linh lực bảo vệ, giữa trán bị tảng đá đâm lõm một khối.

Thẩm Tố không đáp lời, Giang Tự lại đập thêm một chút: "Thẩm Tố cô nương, ngươi nếu có giận có hận thì cứ nhằm vào ta, mẹ ta... Ta chỉ có thể giao mẹ cho ngươi, nói thật ta cũng không tin ngươi, nhưng mẹ ta tin ngươi, hơn nữa ta không còn con đường khác."

Trên mặt đất, nàng quỳ xuống, thu liễm vẻ kiêu ngạo, khẩn thiết cầu xin Thẩm Tố, người mà nàng từng ghét bỏ. Trên trán nàng vì quỳ lạy nhiều lần mà bị đá đâm ra vết thương, khuôn mặt nhỏ kiên cường quật cường dính đầy máu đỏ, máu loãng và mồ hôi lẫn lộn với nhau, tầm mắt mông lung, Giang Tự dùng sức ngẩng đầu, muốn cho tầm nhìn trong mắt có thể rõ ràng hơn.

Sau khi Giang Tự thu liễm đi vẻ lệ khí, ánh mắt nàng ôn nhu thành kính, còn mang theo một chút hơi nước, Thẩm Tố rốt cuộc có thể nhìn thấy trên người nàng chút bóng dáng của Vệ Nam Y.