Tiếng mẹ chưa hô ra khỏi miệng, Giang Tự đã im bặt.
Đối với họ, Giang Nhị Bình cũng đủ nguy hiểm.
Nàng biệt biệt nữu nữu, cười nói: "Con thỏ."
Giang Nhị Bình chỉ vào Thẩm Tố: "Thẩm Tố không ăn thịt thỏ, con thỏ của ngươi để cho nàng nuôi không phải được rồi sao."
Giang Tự có chút kỳ lạ: "Đệ tử của ngươi đều đã chết, đây là hậu nhân của đệ tử duy nhất của ngươi, sao không đưa nàng về Lâm Tiên Sơn?"
Nàng vừa mới nghe Giang Nhị Bình nói, biết Thẩm Tố là hậu nhân của đệ tử duy nhất của nàng.
Giang Nhị Bình thật sâu mà nhìn mắt Thẩm Tố, nhàn nhạt nói: “Ta không thích yêu, bán yêu cũng không được.”
Nếu Thẩm Tố không phải bán yêu, Giang Nhị Bình có thể sẽ xúc động muốn mang nàng về Lâm Tiên Sơn. Nhưng Thẩm Tố là bán yêu, Giang Nhị Bình không có suy nghĩ như vậy. Nàng đã tự đặt ra quy tắc cho mình, và nàng sẽ không tự phá vỡ quy tắc đó.
"Con thỏ thuộc về Thẩm Tố." Giang Nhị Bình hoàn toàn không ngờ rằng ba người hiện diện đều đồng ý với ý tưởng của mình. Nàng buông lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm, thầm vận chuyển pháp thuật, mạnh mẽ khống chế Dụ Linh kiếm nâng Giang Tự lên cao hơn một chút: "Đã sắp xếp xong, ngươi có thể đi theo ta."
Giang Nhị Bình rõ ràng còn có rất nhiều cách để mang Giang Tự đi, nhưng nàng nhất định phải dùng Dụ Linh kiếm. Điều này có thể được coi là một cách để thị uy.
Bất kỳ vũ khí nào cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân một khi đã nhận chủ. Ngay cả Linh Khí đã nhận chủ cũng khó có thể bị cướp đoạt, huống chi là Thần Khí.
Uy lực của Thần Khí không thể so sánh với Linh Khí, huống chi trong truyện gốc, Nhược Khinh là người suýt nữa tiêu diệt cả nhóm của nhân vật chính. Nhưng Giang Nhị Bình lại có thể mạnh mẽ dùng tu vi của mình để áp chế Dụ Linh kiếm, khiến nó nghe theo mệnh lệnh của nàng, ngay cả khi Dụ Linh kiếm đã có chủ. Mặc dù có yếu tố Giang Tự hiện tại không đủ mạnh, nhưng Thẩm Tố cũng rất khó tưởng tượng Giang Nhị Bình mạnh như thế nào.
May mắn thay, Giang Nhị Bình không có ý thù địch với nàng.
Đối với việc Giang Nhị Bình cứ thế ném con thỏ cho nàng, Thẩm Tố cũng không có gì oán hận, bởi nàng vốn dĩ đã định đi theo Vệ Nam Y.
Đi theo Vệ Nam Y hay nuôi Vệ Nam Y cũng không có gì khác biệt lớn.
Vệ Nam Y không nói gì, nàng hiểu rõ bản thân là động vật hóa thân nên không có khả năng sinh hoạt một mình. Nếu Giang Nhị Bình muốn mang Giang Tự rời đi, thì việc để lại nàng cho Thẩm Tố có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm hiện tại.
Thẩm Tố là người rất tốt, hơn nữa nàng đối với Thẩm Tố cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Nàng có thể dạy Thẩm Tố tu luyện để báo đáp Thẩm Tố.
Bốn người trong huyệt mộ, Giang Tự là người duy nhất không hài lòng: “Giang Nhị Bình!”
Giang Nhị Bình số lượng ít ỏi kiên nhẫn đều đã hao mòn, nàng bực bội mà nhíu chặt mày: “Làm ồn muốn chết, Nam Y đâu có như ngươi ồn ào như vậy.”
Thấy Giang Nhị Bình càng lúc càng không kiên nhẫn, Giang Tự sợ Giang Nhị Bình thật sự cứ như vậy mang đi nàng, giọng điệu vẫn là nhẹ nhàng hơn một chút: “Ôi Giang tiền bối, ngươi ít nhất hãy nói giúp ta hai câu với Thẩm cô nương đi.”
Giang Nhị Bình nhìn thấy Giang Tự như con nhím xù lông, theo bản năng bịt tai lại, mép môi vô thức thốt ra một câu: “Tiểu hài tử nên ngoan ngoãn nói chuyện cùng trưởng bối như vậy không phải sao.”
Nói xong, trong huyệt mộ có một lát yên tĩnh. Thẩm Tố trợn tròn đôi mắt, nhìn thẳng Giang Nhị Bình. Giang Nhị Bình giống như đang quát Giang Tự, chỉ là nàng quát rất dịu dàng, Giang Tự nghe càng thêm dịu dàng: "Không cần ngươi quản!"
Giang Nhị Bình cười lạnh một tiếng, hai ngón tay nhẹ nhàng hợp lại, vung nhẹ lên, Dụ Linh kiếm liền một lần nữa trở về trong tay nàng, còn Giang Tự thì lại một lần nữa ngã xuống đất.
Giang Tự vốn dĩ là không ai địch nổi, nhưng khi Giang Nhị Bình xuất hiện, trong chốc lát đã bị đánh bại, hai tay đều không biết bao lâu mới có thể hồi phục. Nhưng nàng cũng không có khả năng phản kháng, nàng biết mình cần tài nguyên của Lâm Tiên Sơn, cũng cần Giang Nhị Bình hoặc người khác chỉ điểm.
Dù chọn thế nào thì cũng nên đi theo Giang Nhị Bình.
Giang Tự lưu vong mười năm, nàng ở bên ngoài Lâm Tiên Sơn cũng không có người quen biết, tính ra thì chỉ có người quen không lâu trước mắt, thậm chí suýt nữa bị nàng cướp đi lỗ tai Thẩm Tố mới có thể giúp đỡ.