Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 64

“Thẩm cô nương, Đường Lang yêu kia đâu?”

Thẩm Tố liếc mắt nhìn Đường Lang yêu đang khập khiễng đuổi theo họ: "Còn đang đuổi theo chúng ta, nhưng hắn bị thương nặng."

Không chỉ nặng, nhìn cũng thấy năng lực chiến đấu của hắn đã giảm đi rất nhiều.

Cái tai của thỏ trắng khẽ đảo qua hàm dưới Thẩm Tố, phát ra tiếng nói rất nhỏ: "Thẩm cô nương, hắn đã bị pháp trận tử môn tiêu hao hơn phân nửa yêu lực, ngươi có thể thử cùng hắn đánh."

Vệ Nam Y từ đầu đến cuối không hy vọng dùng cách này để hoàn toàn gϊếŧ chết Đường Lang yêu, nàng chỉ muốn dùng yêu hỏa để tiêu giảm lực lượng của hắn, và hiện tại đã tiêu hao gần hết.

Nếu Thẩm Tố chưa kế thừa sức mạnh của Kính Khâm, các nàng có lẽ chỉ còn lại con đường chết. Đường Lang yêu dù đã bị tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ có tu vi của yêu vật, Tuy nhiên, hiện tại mọi chuyện đã khác. Thẩm Tố đã hấp thu sức mạnh còn sót lại của Kính Khâm, đột phá đến cảnh giới ngưng khí đỉnh. Dù cho Đường Lang yêu vẫn có tu vi cao hơn, nhưng hắn cũng đã bị tiêu hao hơn phân nửa yêu lực, và còn bị thương bởi pháp trận tử môn.

Thẩm Tố mặc niệm pháp quyết, lòng bàn tay nổi lên từng đoàn sương mù màu tím nhạt. Tuy nhiên, những đoàn sương mù này chỉ nhẹ nhàng bay lơ lửng, không có vẻ gì là có khả năng chiến đấu. Thẩm Tố nhìn thấy yêu vật xấu xí kia đang ngày càng tiến gần, nàng có chút khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi: "Phu nhân, ta nên làm thế nào?"

Vệ Nam Y cũng hiểu rõ rằng, trước khi tiến vào Tì tương kính long trận Thẩm Tố vẫn là một cô nương yếu đuối, căn bản là không có năng lực chiến đấu. Hy vọng vào việc vận dụng linh khí đến mức tận cùng hiển nhiên là không thực tế, không bằng cùng nàng tìm một kiện pháp khí tiện tay, ngọc tủy tuy tốt, nhưng cũng không có tính công kích.

Vệ Nam Y nghĩ đến chiếc nhẫn ban chỉ mà nàng cùng Thẩm Tố cùng nhau cất trong lòng ngực của Thẩm Tố: "Nhẫn ban chỉ hẳn là có pháp khí của Thẩm sư đệ."

Con thỏ lông trắng một đầu chui vào lòng ngực Thẩm Tố, mắt nó không nhìn thấy gì, chỉ có thể ở trong lòng ngực Thẩm Tố sờ soạng. Những móng tay nhỏ của nó chạm vào những bộ phận mềm mại của Thẩm Tố qua lớp vải may, từng chút từng chút một mà nhẹ nhàng lướt qua.

Thẩm Tố lặng lẽ đỏ mặt.

Nàng một phen kéo ra con thỏ, một tay lấy ra nhẫn ban chỉ, ra vẻ như không có việc gì nói: "Phu nhân, cái nhẫn ban chỉ này dùng như thế nào?"

Thẩm Tố lấy ra nhẫn ban chỉ xong, liền đem Vệ Nam Y nhét vào trong lòng ngực một lần nữa.

Khi chiếc nhẫn ban chỉ bị lấy ra, Vệ Nam Y cũng liền bất động. Nàng trước tiên dùng sức túm vạt áo của Thẩm Tố, nhỏ giọng nói: "Nhẫn ban chỉ đã dính qua máu của Thẩm cô nương, hiện tại chỉ cần đeo lên, sau đó vận chuyển pháp quyết đem khí thăm vào nhẫn ban chỉ, Thẩm cô nương ngươi là có thể thấy bên trong có cái gì, Giang sư thúc đã từng tặng cho Thẩm sư đệ một cái Thanh Hỏa Song Nhận, Thanh Hỏa Song Nhận đã có linh sinh, bản thân liền có sức chiến đấu nhất định, Thẩm cô nương dùng cái đó là được."

Chiếc nhẫn ban chỉ này chính là một chiếc nhẫn trữ vật.

Bởi vì ngọc tủy có tính chất đặc biệt, cũng không thể thu vào nhẫn ban chỉ, bằng không nó tụ tới linh lực sẽ căng vỡ nhẫn ban chỉ, nhưng phần lớn những đồ mà Kính Khâm các nàng để lại đều vẫn ở trong nhẫn ban chỉ.

Thẩm Tố vội vàng làm theo, đặt nhẫn ban chỉ ở trên ngón tay cái, rồi sau đó lấy pháp quyết ngưng khí rót vào nhẫn ban chỉ.

Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Dật Văn và Kính Khâm, một là đệ tử nội môn bị đuổi ra khỏi Lâm Tiên Sơn, một là yêu quái khó về Nhạn Bích Sơn sẽ không có quá nhiều đồ vật để lại, nhưng khi Thẩm Tố có thể nhìn rõ bên trong nhẫn ban chỉ, đồng tử của nàng đột nhiên giãn to mấy lần.

Trong đó, chồng chất thành một ngọn núi linh đan diệu dược, còn có đủ loại dược thảo. Thẩm Tố hiện tại tuy còn khó có thể phân biệt ra chủng loại của chúng, nhưng kia đầy đủ linh khí, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.

Thẩm Tố chậm chạp chưa động, bước chân của Đường Lang yêu ngày càng gần, Vệ Nam Y nghe thấy tiếng động liền hoảng sợ, nàng hỏi: "Thẩm cô nương, làm sao vậy?"

Đồng tử Thẩm Tố một lần nữa tập trung, hung hăng than một tiếng: "Phu nhân, tổ tiên ta để lại thật nhiều bảo vật."

Vệ Nam Y vốn tưởng rằng Thẩm Dật Văn không có để lại pháp khí gì, không ngờ Thẩm Tố lại nói điều này, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt vạt áo Thẩm Tố: "Chuyện này cũng không kỳ lạ, Giang sư thúc cùng sư tôn các nàng ở cùng một thế hệ đều là thiên phú tối cao, không chỉ có tu vi cao cường, mà còn tinh thông trong đan đạo và pháp trận, nàng tuy tính tình không tốt, nhưng đối với đệ tử cũng không tính là kém, Thẩm sư đệ lại là đệ tử duy nhất của nàng, bảo bối trên người còn nhiều vô kể hơn các đệ tử nội môn khác, khi Thẩm sư đệ bị đuổi khỏi Lâm Tiên Sơn, Giang sư thúc cũng không bắt Thẩm sư đệ trả lại những thứ này."