Xuyên Đến Hiện Đại Tiểu Cung Nữ Làm Giàu Bằng Mỹ Thực

Chương 26

Edit: Hến Con

“Không! Huhuhu… Con muốn ăn ở đây! Chị làm đồ ăn rất ngon!” Chu Ngọc Lâm kéo tay mẹ, nhõng nhẽo không chịu đi. Cậu nhóc mong chờ mãi mới được nghỉ để đến ăn, lần trước đã hứa với chị chủ quán là sẽ quay lại rồi mà!

Chu Phong thấy con trai kiên quyết như vậy, liền khuyên vợ: “Thôi nào, đã đến rồi thì ăn luôn đi, thi thoảng chiều nó một chút cũng được.”

Chu Dần đang ăn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn, hơi ngạc nhiên: “Ba, mẹ, sao hai người lại ở đây?”

Tần Từ Hảo và Chu Phong cũng sững sờ: “Sao con lại ở đây?”

Chu Dần có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng: “Quán này đồ ăn ngon lắm, hôm nay được nghỉ nên con rủ bạn bè đến ăn.”

Chu Ngọc Lâm thấy anh trai đã ăn xong, trừng đôi mắt tròn xoe, tức giận nhìn anh: “Anh đến đây ăn mà không dẫn em theo! Anh đúng là đồ xấu xa!”

— “Không phải em tự đến đây sao?” Chu Dần lườm một cái lười biếng đáp, hơn nữa bản thân em đến cũng đâu có gọi anh theo.

— “Anh ăn xong rồi, anh về trước đây, mọi người cứ từ từ thưởng thức.” Anh không muốn nghe bị dạy dỗ, tìm một cái cớ rồi chuồn mất.

Chu Phong quan sát xung quanh, có chút tò mò về quán ăn này. Nhìn qua thì không lớn lắm, vậy mà có thể khiến cả con trai lớn lẫn con trai nhỏ của ông đều thích. Hơn nữa, khách ăn trong quán phần lớn là người già.

Ông tìm một chỗ ngồi xuống, Hướng Quỳ đi tới:

— “Xin chào, xin hỏi anh muốn gọi món gì? Thực đơn có trên tường ạ.”

Chu Ngọc Lâm vui vẻ vẫy tay chào cô:

— “Chị ơi, em tới rồi.” Cậu nhỏ giọng nói chuyện với cô.

Hướng Quỳ gật đầu, mỉm cười nhẹ với cậu.

— “Chỉ có mấy món này thôi sao?” Chu Phong nhìn thực đơn một lượt rồi hỏi.

— “Vâng, quán mới khai trương chưa lâu, thực đơn vẫn đang dần hoàn thiện nên chưa được phong phú lắm.”

— “Vậy thì mang lên mỗi món một phần đi.” Chỉ có vài món, cũng chẳng cần chọn lựa nhiều, ông thu ánh mắt lại rồi nói.

— “Vâng, xin vui lòng chờ một chút.”

Một lát sau, từng món ăn được dọn lên, Chu Ngọc Lâm ăn vô cùng vui vẻ:

— “Ngon quá, món nào chị làm cũng ngon.”

Chu Phong nhướn mày, không ngờ con trai út lại khen đến vậy. Bình thường nó rất kén ăn, hơn nữa còn không thích rau, vậy mà giờ lại ăn rau chân vịt một cách ngon lành.

Ông gắp một đũa rau chân vịt nếm thử, quả nhiên rất ngon. Rau non mềm, nhiều nước, hơn nữa hình như được xào bằng mỡ heo nên rất thơm, đến ông cũng thấy thích, bảo sao con trai ông mê mẩn.

Ông lại thử thêm mấy món khác, món nào cũng ngon, đặc biệt là cá nhỏ chiên giòn, ông rất thích. Chủ quán có thể làm những món bình dân đơn giản thành hương vị như thế này, đúng là có tay nghề.

Có thực sự ngon đến thế không?

Ban đầu, Tần Từ Hảo vốn không có thiện cảm với quán ăn nhỏ cũ kỹ này, thậm chí chẳng có ý định ăn. Nhưng thấy chồng và con trai ăn ngon lành, mùi thức ăn thơm nức mũi, cô nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được mà thử một miếng.

Và rồi, cô không thể dừng lại nữa. Cô ăn miếng này đến miếng khác, rau xanh quá ngon, cọng rau xào đậm đà, súp cũng rất tuyệt.

Cuối cùng, cả nhà ba người đều ăn no căng bụng. Tần Từ Hảo sờ sờ cái bụng hơi căng tròn, muốn khóc mà không khóc nổi. Cô đã cố gắng giảm cân suốt thời gian qua, vậy mà giờ đổ sông đổ bể hết rồi! Nhưng mà… món ăn này thực sự quá ngon!