Xuyên Đến Hiện Đại Tiểu Cung Nữ Làm Giàu Bằng Mỹ Thực

Chương 14

Edit: Hến Con

Hướng Quỳ bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi vào sáng sớm. Những hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đất, gột rửa thành phố vốn đã nhuốm đầy bụi bặm.

Cô chợt nhớ đến chậu hoa hướng dương bên cửa sổ tầng dưới, vội chạy xuống xem. May mắn thay, nó vẫn kiên cường, chỉ bị ướt một chút.

Cô mang chậu hoa lên phòng. Hạt giống hướng dương đặt mua mấy ngày trước cũng vừa đến.

Trước đó, cô đã mua thêm vài chậu hoa nhỏ cùng một bao đất lớn. Chủ tiệm còn tặng kèm một chiếc xẻng nhựa. Hướng Quỳ cẩn thận gieo hạt vào từng chậu, rồi đặt tất cả lên ban công.

Sau khi xong việc, trời vẫn còn sớm, mưa vẫn chưa dứt, khách chắc chắn sẽ không đến. Cô pha một tách trà hoa quế, ngồi bên cửa sổ lặng lẽ ngắm mưa.

Một canh giờ sau, cơn mưa dần tạnh. Mở cửa sổ ra, không khí trong lành hơn hẳn.

“Thật sự ăn ngon như vậy sao?”

"Chính là chỗ này, thật đấy, tôi không lừa mọi người đâu! Tay nghề của Tiểu Hướng thuộc hàng đỉnh cao, đầu bếp chuyên nghiệp cũng chưa chắc hơn được. Không ngon, tôi trả tiền!"

Cố Như Phương lớn giọng cam đoan, dẫn theo bảy, tám chị em trong nhóm nhảy quảng trường, ùn ùn kéo vào quán, lập tức làm không gian nhỏ hẹp trở nên chật kín.

"Tiểu Hướng!"

"Dạ, bác gái, bác đến rồi." Hướng Quỳ dịu dàng mỉm cười, lại quay sang chào hỏi những người khác, "Chào các bác ạ!"

"Cháu là Tiểu Hướng à? Xinh quá!"

Triệu Thư Quyên nhìn cô, mắt sáng rỡ, cười đến mức miệng không khép lại được. Bà thuộc tuýp người truyền thống, thích những cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, mà Hướng Quỳ vừa hay lại hợp gu của bà.

"Cháu tên là Hướng Quỳ, các bác có thể gọi cháu là Tiểu Hướng hoặc Tiểu Quỳ đều được ạ."

“"Chúng tôi đâu phải bác gái, đều là bà rồi." Có người cười nói."Vậy, cháu chào các bà ạ!"

Hướng Quỳ chớp chớp hàng mi dày, bình thản đáp lại, không hề giận vì bị trêu chọc.

"Hahaha..."

Mấy bà lão đều bị cô chọc cười.

Cô vốn có dáng vẻ dễ gây thiện cảm, lại cư xử đoan trang, nhã nhặn, khéo léo và có chừng mực, lập tức chiếm được cảm tình của các bà.

"Hôm nay có món gì thế?" Cố Như Phương hỏi, mới nửa ngày chưa ăn đồ của Tiểu Hướng mà đã nhớ nhung rồi.

"Thực đơn ở đây ạ. Quán mới mở nên món chưa nhiều, các bà xem thử muốn ăn gì nhé?" Hướng Quỳ đứng thẳng, giơ bảng thực đơn lên.

Mấy bà lão đều đã nghỉ hưu, có lương, con cái cũng hiếu thuận nên thỉnh thoảng ra ngoài ăn tiệm. Dù hơi bất ngờ với giá cả, nhưng vẫn chấp nhận được.

"Cho một phần cơm niêu thịt bằm với cải khô."

"Cho tôi một phần cơm chiên thập cẩm."

"Tôi muốn mì trộn mỡ heo với hành phi."

"Tiểu Hướng, cho tôi một phần cơm niêu sườn kho khoai môn."

……

Lục Thục Vân nhìn nét chữ ngay ngắn trên bảng thực đơn, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng. Chữ viết đẹp, cứng cáp, mà người ta thường nói "nét chữ nết người", chữ đẹp thì con người cũng không thể nào tệ được.

"Thực đơn rất đẹp, cháu tự viết à?" Bà hỏi.

"Dạ vâng, lúc nhỏ cháu có học viết thư pháp một thời gian."

Nghe vậy, Lục Thục Vân càng ngạc nhiên. Giờ ít ai chịu kiên nhẫn học thư pháp lắm.

"Lão Lục, lát nói tiếp, ăn trước đã, tôi đói rồi." Một bà lão thân thiết với bà khẽ thúc bà một cái.

Lục Thục Vân bật cười: "Bà nói phải, tôi mải nói chuyện quên mất. Tiểu Hướng đúng là một đứa trẻ ngoan."

Đã lâu rồi bà chưa gặp ai vừa hợp ý mình như vậy, liền trò chuyện thêm vài câu.

Sau đó, bà quay lại nhìn thực đơn: "Cho tôi một phần cơm niêu thịt bằm cải khô."

"Dạ, xin chờ một chút ạ."

Hướng Quỳ mím môi cười, treo bảng thực đơn ra ngoài, rồi vào bếp đeo tạp dề. Cô nhanh chóng cho dầu vào các nồi đất, đặt nguyên liệu vào, bật lửa lớn nấu cơm.

Xong xuôi, cô rửa sạch chảo, đổ dầu vào, đảo cơm chiên, liên tục đảo đều, tất cả các thao tác đều trơn tru dứt khoát. Trong căn bếp nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng "xèo xèo" của chảo nóng.

Chốc lát sau, tiếng động dừng lại, cô bưng đĩa cơm ra ngoài.