Xuyên Đến Hiện Đại Tiểu Cung Nữ Làm Giàu Bằng Mỹ Thực

Chương 11

Edit: Hến Con

Khi xoay người lại, cô bất ngờ chạm mắt với một đôi mắt to tròn, đen láy.

Một cậu bé đứng đó, ngẩng đầu nhìn cô.

"Chị ơi, em muốn mua bánh ạ."

Cậu bé cầm một tờ tiền đỏ trong tay, giọng nói ngây thơ đáng yêu.

Nhìn cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, vô cùng đáng yêu

“Người nhà em đâu?” Hướng Quỳ dịu dàng hỏi, thầm nghĩ nhóc con này có chiếc mũi thật thính, cách một cánh cửa mà cũng ngửi thấy mùi bánh.

Giọng cô nhẹ nhàng, tròn trịa như những viên ngọc lăn, nghe rất dễ chịu, khiến Chu Ngọc Lâm rất thích cô chị này.

Cậu bé suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: "Anh trai đi lạc rồi."

Hướng Quỳ bật cười, nhóc con à, em chắc là anh trai đi lạc chứ không phải chính em mới là người đi lạc sao?

"Em có biết số điện thoại của anh trai không?"

"Biết ạ, em thuộc lòng luôn!" Chu Ngọc Lâm ngẩng cao đầu, tự hào đáp.

Hướng Quỳ bấm số gọi điện, đầu dây bên kia có vẻ đang bận, cô gọi mấy lần mới có người bắt máy. Cô đơn giản thuật lại tình hình, đối phương nói sẽ đến ngay và nhờ cô trông chừng em trai giúp.

Hướng Quỳ vui vẻ đồng ý, sau khi cúp máy, cô thấy nhóc con cứ nhìn chằm chằm vào mấy chiếc bánh, liền lấy đĩa chia cho cậu bé mỗi loại một miếng.

Chu Ngọc Lâm cuối cùng cũng thỏa mãn, ngồi ngay ngắn ăn bánh rất nghiêm túc.

"Chị ơi, bánh chị làm ngon quá! Chị về làm đầu bếp cho nhà em đi, em sẽ bảo ba trả chị lương thật cao!"

Ăn xong một miếng bánh đậu đỏ, Chu Ngọc Lâm chép miệng, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn "dụ" cô chị xinh đẹp này về nhà.

"Không được đâu, mục tiêu của chị là chinh phục biển trời bao la." Hướng Quỳ khéo léo từ chối, nói rất nghiêm túc.

Câu này cô từng thấy trên điện thoại, cảm thấy thú vị nên nhớ lại, nhưng đồng thời cũng là suy nghĩ thật sự của cô.

Ở thế giới này, phụ nữ có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, không cần phải phụ thuộc vào đàn ông. Cô có thể thoải mái theo đuổi sự nghiệp, những gì phụ nữ hiện đại làm được, cô cũng có thể làm được.

Chu Ngọc Lâm há miệng, có chút thất vọng: "Vậy à..." Nhưng bỗng nhiên, mắt cậu sáng lên: "Hay là chị gả cho anh trai em đi! Anh ấy đẹp trai lắm, còn là nam thần của trường nữa! Rất nhiều cô gái thích anh ấy! Hơn nữa, anh ấy cũng có tiền, dù là ba phát cho, nhưng em có thể chia cho chị một nửa tiền tiêu vặt của em! Nếu không được, để anh ấy gả sang đây cũng được, dù sao trong nhà vẫn còn em lo chuyện nối dõi!"

"Chu – Ngọc – Lâm! Em vừa nói cái gì?"

Không biết từ lúc nào, một thiếu niên đã đứng ở cửa, ánh mắt giận dữ như muốn bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi.

"He he, anh ơi, anh đến từ khi nào thế?"

Chu Ngọc Lâm co rụt cổ lại, quay đầu cười toe toét, có chút chột dạ.

"Từ lúc em nói muốn gả anh trai mình đi!" Chu Dần lạnh lùng nói, trên trán vẫn còn vương chút mồ hôi do chạy vội đến.

Cuối tuần, cậu đến nhà bạn chơi, thằng nhóc này cứ nhất quyết đòi đi theo. Đã đi thì chớ, quay qua quay lại đã mất tăm, mãi mới nhận được điện thoại của một người tốt bụng gọi tới. Cậu vội vàng chạy đến, vậy mà thằng nhóc này lại đang ngồi đây ăn bánh, trò chuyện vui vẻ, chẳng có chút lo lắng nào.

Chu Dần càng nghĩ càng tức, nhưng nghĩ đến đây là quán ăn của người ta, cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Dù vừa rồi bị chính em trai mình mai mối ngay trước mặt chủ quán có hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn chân thành nói với Hướng Quỳ: "Cảm ơn chị đã trông em trai em."

Hướng Quỳ mỉm cười: "Không có gì đâu."

Chu Dần nhìn quanh, thấy đây là một quán ăn nhỏ, vừa rồi cũng làm chậm trễ công việc của chủ quán, mà bây giờ cũng sắp đến giờ ăn rồi, cậu nghĩ thôi thì ở lại ăn luôn vậy.

"Bây giờ có cơm không chị?"

"Có chứ."

Hướng Quỳ lấy chiếc bảng đen nhỏ đưa cho cậu xem.

"Chỉ có năm món thôi sao?" Chu Dần ngạc nhiên, cậu từng ăn ở nhiều quán cơm nhỏ nhưng chưa thấy quán nào có ít món như vậy.

"Hôm nay là ngày khai trương, sau này sẽ dần dần thêm món."

Chu Dần gật đầu. Thực ra, cậu không hẳn đến để ăn, chỉ là muốn cảm ơn chủ quán, nên tùy tiện chọn một món.

"Cho em một phần cơm niêu sườn hầm khoai môn. Chu Ngọc Lâm, em muốn ăn gì?"