Edit: Hến Con
Chuẩn bị hơn một tuần, tiệm cơm nhỏ của Hướng Quỳ rốt cuộc khai trương, tên cửa hàng cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tham khảo tên của tiệm ăn vặt xung quanh, quyết định gọi là “Tiệm Cơm Hướng Thị.”
Một nhà ba người Cố Như Phương từ sớm đã tới, cố ý tặng cô hai lẵng hoa cực lớn ở cửa.
Cố Như Phương vui mừng hớn hở nói: “Chúc mừng khai trương!”
“Cảm ơn chú thím, mời vào trong ngồi ạ..” Hướng Quỳ cong môi, trên mặt treo nụ cười tươi tiêu chuẩn, an bài mọi người ngồi xuống.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy mang phong cách cổ điển với họa tiết sơn thủy màu xanh lá. Trên đầu cài một cây trâm gỗ đơn giản, trông vô cùng thanh nhã. Động tác rót trà của cô chậm rãi, nhẹ nhàng, đẹp mắt đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Cố Như Phương nhìn đến ngây người, sao lại cảm thấy Tiểu Hướng càng nhìn càng đẹp.
Phát giác chính mình nhìn đến ngây người, cô vội vàng quay đầu lại, nhìn khắp nơi xung quanh, cửa hàng này tuy rằng bé, nhưng rất sạch sẽ, mọi thứ đều ra hình ra dáng, cửa sổ còn bày biện một chậu hoa hướng dương, nhìn thực thoải mái.
"Chị Tiểu Quỳ, quán chị bán những món gì vậy?"
Trần Hổ tìm khắp nơi không thấy thực đơn, những đã từng ăn qua món ăn Hướng Quỳ làm, hắn đối tay nghề của cô rất chờ mong.
Trần Hổ không thấy thực đơn đâu cả, nhưng vì đã từng được ăn đồ cô nấu nên cậu rất mong chờ.
"Quán mới mở, hiện tại chỉ có cơm chiên, cơm niêu và mì. Sau này sẽ bổ sung thêm các món xào và món khác."
Thực tế, nếu bán thêm món xào bây giờ thì cô sẽ không kịp xoay sở. Đợi quán ổn định, cô mới tính đến chuyện thuê thêm người phụ giúp.
Quán nằm ở khu vực hơi hẻo lánh, xung quanh chủ yếu là người già tiết kiệm, thường tự nấu ăn nên cả buổi sáng không có khách nào ghé qua.
Thấy quán vắng vẻ, Cố Như Phương sốt ruột thay cô, nghĩ rằng phải tìm cách quảng bá giúp.
Nhưng Hướng Quỳ lại không lo lắng, rượu ngon chẳng sợ hẻm sâu, chỉ cần có tay nghề thì sẽ không sợ thiếu khách.
Tới gần giữa trưa, Hướng Quỳ cầm lấy bảng đen viết lên thực đơn hôm nay, chữ viết của cô là cùng ma ma trong cung học lễ nghi, chữ ngay ngay ngắn ngắn, thật xinh đẹp.
Hướng Quỳ hỏi mọi người muốn ăn cái gì, kỳ thật cũng không nhiều món ăn lắm, bên trên tổng cộng chỉ có năm món ăn.Cơm chiên thập cẩm – 25 tệ
Mì Dan Dan – 18 tệ
Mì trộn mỡ hành – 20 tệ
Cơm niêu thịt băm cải chua – 26 tệ
Cơm niêu sườn hầm khoai môn – 28 tệ
Cố Như Phương hít hà một hơi, thực ra với cái giá này ở nhà hàng lớn thì cũng không đắt lắm, nhưng giá so với tiệm cơm nhỏ xung quanh thì cao hơn một chút.
“Tiểu Hướng, giá món ăn này của cháu có phải hơi cao rồi không, các tiệm cơm nhỏ khác giá đều không có cao như vậy.”
Cố Như Phương cho rằng cô không hiểu về định giá cả, nhắc nhở nói.
“Không đâu ạ” Hướng Quỳ lắc đầu, “Giá này là cháu đã cân nhắc kỹ rồi.”
Cô bán chính là tay nghề, nguyên liệu nấu ăn dùng đều là tốt nhất, trừ chi phí ra thực ra cũng chẳng lãi được bao nhiêu.
"Tay nghề nấu ăn của chị Tiểu Quỳ thuộc hàng đầu, có thể sánh ngang với đầu bếp khách sạn năm sao, dù có đắt hơn chút em cũng sẵn lòng mua." Trần Hổ nhìn bảng giá mà không để tâm, hào hứng nói.
"Chị Tiểu Quỳ, cho em một phần cơm chiên thập cẩm, em muốn xem thử cơm chiên 25 tệ có gì đặc biệt."
Cố Như Phương suy nghĩ một chút, cũng đúng, Tiểu Hướng tay nghề nấu ăn rất ngon, tuy rằng có hơi đắt một chút, nếu là cô đã từng ăn qua, thì cô cũng sẽ mua.
Nghĩ đến lại thèm, cô nhìn thực đơn rồi nói: "Tiểu Hướng, cho cô một phần cơm niêu thịt băm cải muối."
“Được ạ, chú Trần muốn ăn món gì?”
“Một bát mì Dan Dan đi.” Trần Bình là người phương bắc, thích ăn mì hơn.
“Vâng, mọi người chờ một lát.”
Hướng Quỳ đi vào phòng bếp, đội mũ làm bếp để phòng ngừa tóc rơi vào đồ ăn, lại đeo tạp dề lên.
Cơm niêu cần nhiều thời gian nhất, cô quét một lớp mỡ lợn mỏng vào đáy nồi đất, sau đó cho nguyên liệu đã chuẩn bị vào rồi bắt đầu nấu. Sau đó, cô nhanh chóng rửa chảo, đổ dầu và bật lửa lớn để xào cơm, từng loại nguyên liệu được cho vào một cách gọn gàng.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, chỉ vài phút sau, cơm chiên thập cẩm đã xong, được bày ra một đĩa đầy ụ. Trần Hổ rất hài lòng với phần ăn này.